Vì vậy, hai người đã không nói chuyện như vậy đã hai ba ngày nay.
Đương Nghệ Thần thấy vậy, không khỏi thở dài nói với Đường Ninh: “Tại sao em lại phải hành hạ Mặc Đình như thế? Cậu ấy chỉ là lo lắng cho em và sợ mắt em thôi. Hơn nữa, em thật sự không nên coi thường căn bệnh này, nêu em lại ngất đi lần nữa, rất có thê sẽ phải đi gặp diêm Vương ngay đấy, em còn không sợ.”
Đường Ninh không nói gì, trong lòng cô ây đang rất rồi bời.
“Còn nữa, sao đầu em lúc nào cũng nghĩ tiêu cực vậy? Nhiêu đứa trẻ sinh non sinh ra khỏe mạnh đêu không có những di chứng đó. Tại sao trong, lòng em lại phải dự tính chuyện xâu nhất, em cứ nhất định phải cứa từng nhát dao vào tim Mặc Đình vậy?”
“Trong. thế giới của cậu ấy, con là con, và em là em, đều là cá thể độc lập.”
“Đứa trẻ có cuộc sống của riêng mình, còn cuộc sông của cậu ây chỉ có em”.
“Em cứng nhắc như vậy. Đối với Mặc Đình lòng như lửa đốt, đó đúng là sự tra tấn dã man nhất trên thê giới…
vừa phải lo cho sức khỏe của em, vừa không thê nói câu nào đứng về phía em, em thử nghĩ xem.
Đường Ninh vần không nói gì, đêm nay, cô cô tình thức đê chờ Mặc Đình từ công ty đi đến, cảm thầy Mặc Đình năm tay cô, sau đó nằm ở mép giường bệnh, cứ như vậy cho đỡ mệt..
Khoảnh khắc này khiến Đường Ninh bật khóc trong vô thức, tại sao đối với cô con cái lại chiếm vị trí hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/887318/chuong-1411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.