“Thứ tư, sau chuyện này, nhà họ Hàn các người…”
“Tiêu rồi!”
Sau khi nghe câu nói cuối cùng của Lý Cần, cha Hàn cuối cùng đã bắt đâu hoảng SỢ.
“Cậu đừng có dọa tôi.”
Và lúc này, Hàn Dục đã lấy ra lệnh bắt giữ vả trực tiếp cho người áp giải cha Hàn lên xe.
Hàn Tiêu thầy vậy, cuối cùng đã hoảng sợ rồi.
“Lý Cần, anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh muôn nhà tôi phải tan cửa nát nhà hay sao?”
“Đó là thứ cô đáng. phải nhận…” Lý Cần nói trên đâu cô ta: “Tại sao cô cứ phải bắt nạt Thiền Thiển? c6 lớn rộng mở thì cô không đi..
“Anh đừng bắt cha tôi đi…” Hàn Tiêu lập tức chạy lên câu xin, nhưng đã bị Hàn Dục đây ra.
“Lý Cần, cha em không phải là thứ mà anh có thể động đên, anh phải suy nghĩ kỹ vào.
Lý Cần nhìn Hàn Tiếu đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt lạnh lùng: “Không thể động, thì tôi cũng động, cô muôn báo thù thì cứ đến tìm tôi, nhưng phải đợi đến khi cô ra khỏi trại giam nhé.”
“Lý Cần!” Bao nhiêu tâm tư bên trong Hắn Tiểu liền nói hết với Lý Cần: “Đã nhiều năm như vậy, em luôn ở bên cạnh anh, cho dù không có công lao, có vắt vả, tại sao anh không thê nê tình bao nhiêu năm tình nghĩa của chúng ta, tha cho em một mạng?”
“Trước khi nói câu này, bây giờ trong đầu nghĩ lại. Cô có bao giờ nghĩ đên việc buông tha cho tôi.. – buông tha.
cho Thiển Thiên? Tại sao lại yêu cầu người khác một việc mà chính bản thân không làm được?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/887279/chuong-1372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.