Lục Triệt và Mặc Đình nhanh chóng đi tới bệnh viện mà ba người họ được đưa tới, Lục Triệt có nhiệm vụ chặn giới truyền thông, nhưng trong mắt Mặc Đình không có gì khác ngoài một cơn thịnh nộ tột cùng, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến mọi người tránh xa.
“Ông Mặc, bà Mặc đang ở trong phòng này.” Y tá chỉ vào phòng cấp cứu trước mặt nói: “Nhưng anh không vào được bây giờ.”
*Cút đi.” Mặc Đình thốt ra từ trong miệng hai chữ.
Cô y tá sợ hãi, toàn thân run lên, Mặc Đình xông thẳng tới, cô không thể ngăn cản.
Ngay trên giường bệnh, bác sĩ đang điều trị vét thương ở cánh tay cho Đường Ninh, nhưng…… rất may, cô không bị thêm vết thương nào khác.
Mặc Đình thẳng tay đẩy bác sĩ ra, tiến đến ôm chặt lấy Đường Ninh, kéo cô vào lòng: “May mà em không sao, may quá……”
“Em không sao.” Đường Ninh nhanh chóng an ủi người đàn ông đang run rẩy: “Thật may là em không sao”.
Nghĩ đến khoảnh khắc đèn pha lóe sáng, Đường Ninh chỉ cảm thấy sợ hãi một hồi, bởi vì lúc đó, cô thật sự nghĩ mình sẽ chết.
Nhưng, cô ấy mà chét, Mặc Đình và lũ trẻ phải làm sao?
Cô ấy mà chết, Mặc Đình và lũ trẻ sẽ sống thế nào?
Nghĩ xong nước mắt liền ứa ra: “Em không sao, em thực sự rất ổn.”
*Ông Mặc yên tâm đi, bà Mặc chỉ bị sợ hãi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng khác, về phần hai người bị thương kia, vấn đề cũng không lớn, cho nên ông không phải lo lắng quá.”
Lúc này trong lòng Mặc Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886962/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.