“Đợi đến khi chân cô tốt lại, chúng ta sẽ như trước đây, cũng xem như những chuyện này chưa từng xảy ra, chúng ta vẫn là chị em tốt nhát.” Tống Hân lại tìm ánh mắt Đoàn Cảnh Hồng, dỗ dành.
“Chân của tôi…” Lúc này, Đoàn Cảnh Hồng mới sờ sờ chân của mình, đáp lại Tống Hân: “Tôi không biết khi nào mới khỏi.”
“Không thành vấn đề, tôi đợi cô, chờ bao lâu cũng chờ.”
Sau khi nghe Tống Hân nói xong, Đoàn Cảnh Hồng ngắng đầu lên, lộ ra ánh mắt khao khát: “Thật sự có thể trở lại như xưa? Nếu cô bỏ rơi tôi nữa thì sao?”
“Không, không bao giờ nữa.”
Đoàn Cảnh Hồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Vậy thì, cho tôi thời gian, chờ chân của tôi hoàn toàn bình phục.
Thực ra Đường Ninh thực sự dọa tôi, nhưng tôi chỉ nói một lời với cô ta, tôi và cô môi hở răng lạnh. Làm chứng chống lại cô tương đương với làm chứng chống lại chính mình. Bản thân tôi đã lo liệu bao nhiêu việc liên quan. Tôi hiểu rõ hơn ai hết. Dù tôi có ngu ngốc đến đâu, tôi cũng không thể phản bội chính mình.”
Nếu như Tống Hân nửa tin nửa ngờ những gì Đoàn Cảnh Hồng nói, thì ở câu cuối cùng, Đoàn Cảnh Hồng đã hoàn toàn xua tan nghỉ ngờ của cô ta.
Bởi vì Đoàn Cảnh Hồng nói đúng, cô ta chỉ bằng lời nói ra lệnh nhiều chuyện, Đoàn Cảnh Hồng là người thi hành. Dù cho Đoàn Cảnh Hồng thật sự đứng lên cũng sẽ làm tổn thương chính mình, nghĩ đến điều này Tống Hân cảm thầy an tâm hơn với Đoàn Cảnh Hồng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886800/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.