Đương nhiên anh sẽ không thông cảm cho Đoàn Cảnh Hồng, còn người vợ ngây thơ như thế này thì sao?
“Tôi là người cuối cùng biết…”
“Không, Thanh Thanh không biết.”
Phương Dục không nói nhiều nữa, bởi vì tất cả những gì Đường Ninh làm chỉ là đòi nợ từ Đoàn Cảnh Hồng và Thanh Thanh.
Phương Dục không biết mình như thế nào mà ra khỏi được phòng làm việc của Mặc Đình, anh chỉ nhớ trước khi rời đi, Mặc Đình có nói gì đó: “Đang chuẩn bị cho công việc “Người thân biến mắt”, vì hồ sơ đã lên xong, chúng ta phải thật cẩn thận.”
Sau đó, Phương Dục trên danh nghĩa Hải Thụy đến văn phòng thăm dò Đoàn Cảnh Hồng, sau khi những người khác nói xong lời chúc phúc, Phương Dục yêu cầu những người khác đi ra ngoài trước để anh có không gian nói chuyện với Đoàn Cảnh Hồng.
Đoàn Cảnh Hồng không biết Phương Dục muốn nói cái gì, có thể chỉ là cảnh cáo đừng dính líu vào Tống Hân và những thứ tương tự, nhưng điều khiến cô ta không ngờ là Phương Dục đã hỏi thẳng: “Là chủ ý của cô hay của Tống Hân?”
Đoàn Cảnh Hồng sửng sốt một chút, không biết Phương Dục đang hỏi cái gì.
“Việc lợi dụng một con chó dữ để cắn vào chân Thanh Thanh là ý tưởng của cô hay ý tưởng của Tống Hân?”
Nghe được hai chữ Thanh Thanh, Đoàn Cảnh Hồng hai tay đột nhiên lo lắng, lắc đầu: “Tôi đang không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Tại sao cô lại trở thành như ngày hôm nay, tôi nghĩ trong lòng cô cũng biết. Tôi chỉ cần biết chủ ý của chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886773/chuong-865.html