“Không cần khách khí như vậy”
Hoa Văn Phụng toàn thân sợ hãi, một cảm giác sợ hãi, đột nhiên từ sau lưng lan ra toàn thân, bà ta rõ ràng vừa mới trong đống lửa ra, toàn thân phát nóng, nhưng … không biết vì sao, nghe thấy người này nói chuyện, bà ta lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bởi vì người đang đứng trước mặt bà ta, không phải ai khác, chính là “con trai ngoan” Mặc Đình của bà!
“Bài học vừa rồi, là trả lại vụ nỗ mà bà đã gây ra mười chín năm trước, mặc dù, những gì bà phải chịu đựng lúc này, chưa bằng một phần nghìn của mẹ tôi lúc đó.”
“Tất nhiên, chuyện trước đây, chúng tôi coi như không tính toán, tôi và bà cũng tính toán không xong, nhưng … hạ thuốc Đường Ninh…”
Nghe đến từ hạ thuốc, Hoa Văn Phụng vội vàng lùi về phía sau, vì bà ta dường như đã đoán ra, Mặc Đình muốn làm gì.
*Tôi cảm thấy, chúng ta tốt nhất vẫn là ăn miếng trả miếng!”
Hoa Văn Phụng kinh sợ lắc đầu: “Đừng, đừng… cầu xin cậu, đừng.”
“Rót.” Thế nhưng, từ lạnh lùng vô như vậy, lại nặng nề văng vẳng trong tai Hoa Văn Phụng.
Sau đó, hai người vệ sĩ bước lên trước, một người đỡ Hoa ‘Văn Phụng, một người nhặt phía dưới Hoa Văn Phụng, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, Hoa Văn Phụng bị rót toàn thân ướt đẫm.
“Mặc Đình… Mặc Đình, cậu giết tôi, cậu cũng sẽ ngồi tù.”
Hoa Văn Phụng nằm dưới mặt đất giọng khàn hét lên.”
“Giết chết bà? Bà nghĩ hay thật!” Mặc Đình khom người, đôi mắt sắc bén lạnh lùng, nhìn Hoa Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886746/chuong-838.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.