Lâm Thanh im lặng cười, cũng không nói nhiều, Thẩm Tinh Yên toàn thân đều là tật xấu, anh chỉ không phải là chán ghét, mà là muốn yêu thương cô như em gái.
Đây có lẽ là cái gọi là định mệnh.
Còn một người em rể như An Tử Hạo, anh đương nhiên không thể yêu cầu, nhưng mà, nhìn cô gái đó, hình như…vẫn chưa có hứng thú?
Trên đường trở về Thịnh Kinh, Thẩm Tinh Yên trong lòng không ngừng thắc mắc, như thế nào mà tự nhiên mẹ cô lại bị đồn là mẹ của Mặc Đình?
Mặc Đình là ai?
Hoa Văn Phụng là ai?
“Mẹ mình làm sao lại đóng vai trò lớn như vậy?”
An Tử Hạo tay thì lái xe, đầu thì nghiêng về phía Thảm Tinh Yên, liếc xéo cô một cái rồi giễu cợt: “Nếu đổi là người khác, lúc này sẽ cảm thấy mừng thầm vì có thể làm em gái của Mặc Đình. Nói thật đi, cô cũng nghĩ như thế đúng không?”
Nghe An Tử Hạo nói xong, Thẩm Tinh Yên quay mặt về phía An Tử Hạo: “Kinh nghiệm nhiều năm mách bảo rằng tôi không tầm thường.”
“Cô đúng là không biết khách sáo gì cả.”
“Không phải, tôi tò mò là thế này là như thế nào? Sao mẹ tôi lại bị kéo vào mối quan hệ với nhà họ Mặc?” Tự đáy lòng Thẳm Tinh Yên thực sự cảm thấy làm em gái của Mặc Đình chả có gì hay, tuyệt đối không có cảm giác mừng thầm như An Tử Hạo nói.
“Nếu tôi đoán không nhằm thì mẹ cô là mẹ của Mặc Đình trước khi sinh cô.”
“Nhưng…… tại sao người quen của mẹ tôi lại không nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886737/chuong-829.html