“Bùn nhiều như vậy là do vào trong vườn, cho nên tôi chỉ cần tìm bùn trong nhà là có thể thu thập dấu chân, đúng không?” Mặc Đình trầm giọng lý luận: “Tôi đoán chừng, bà có chết cũng không muốn thừa nhận điều đó.”
“Mẹ chưa từng đến khu vườn sau nhà nào cả.”
“Tôi đã nói là vườn sau sao?” Mặc Đình trực tiếp bắt lấy lời Hoa Văn Phụng nói. “Con không thể nói rõ cho mẹ biết.
Dù sao bây giờ mẹ cũng ở trong tay con. Con làm gì cũng được.” Hoa Văn Phụng biết mình nói nhiều sai nhiều, cũng biết Mặc Đình là người rất cảnh giác nên cố ý ngậm miệng lại. Bà ta không tin, Mặc Đình thực sự có thể tìm thầy dấu chân của bà ta ở nhà.
Không bao lâu, cha Mặc cũng vội vàng đến bệnh viện, thấy Hoa Văn Phụng bị đặt ở trước mặt Mặc Đình, ông ta lập tức tiến lên, ra hiệu cho vệ sĩ buông ra: “Mặc Đình, mày điên rồi à?”
Mặc Đình cũng lười nói chuyện với cha Mặc, trực tiếp hát cằm với Lục Triệt, liền thấy Lục Triệt bước tới, kéo cha Mặc đi.
“Mặc Đình, mày là cằm thú sao? Mày đối với cha mẹ mày làm gì?”
“Là các người định làm gì tôi!” Mặc Đình đột nhiên hỏi cha Mặc: “Ông có thẻ đi, nhưng người phụ nữ này, những gì Đường Ninh phải chịu, bà ta sẽ phải trả lại gấp mười lần.”
“Mày điên à? Con đĩ cái đó chịu tội, liên quan gì đến mẹ mày?”
Giọng của Mặc Đình trở nên lạnh hơn chỉ vì anh nghe thấy lời của cha Mặc: “Hai mươi lần.”
“Con đĩ đó đã cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886732/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.