Trong khi đưa Đường Ninh xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lục Triệt trả lời: “Nghệ sĩ mà công ty mới ký hợp đồng.”
“Chính là vũ khí bí mật gì đó hả?”
Lục Triệt hết sức ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Tin tức của phu nhân quả nhiên rất nhanh. Người nghệ sĩ này quả thực rất tài năng, vừa đoạt giải Biên kịch quốc tế……”
Vừa đi vừa nói, hai người đã đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng khi Đường Ninh bước vào trong xe, một giọng nói tự tin đột nhiên vang lên phía sau: “Thật vinh dự khi được một người tiếng tăm lừng lẫy như Đường Ninh hỏi thăm.”
Đường Ninh quay người lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc dài gợn sóng mặc áo khoác màu đen trông rất ngỗ ngược đang đứng phía sau họ.
Suy cho cùng đã là nghệ sĩ của Hải Thuy, khía cạnh nào cũng có nét hấp dẫn riêng.
Đường Ninh không nói lời nào, hay có thể nói là cô không thích người khác tự làm quen kiểu đó.
Đương nhiên, đối phương cũng vô cùng thích thú nhìn Đường Ninh, một lúc sau mới nói với Đường Ninh: “Nhưng phải nói, cô thật sự đã già rồi. Sau khi sinh con, có phải cô chỉ có thể chụp quảng cáo cho sữa bột thôi không?”
*Tống Hân!”
“Tôi nghe vài người quen từ công ty quảng cáo sữa bột nói, chị cảm thấy vui mừng vì chị được đề cử đầu tiên, và chị có thể nhận được phí đại diện phát ngôn rất cao.” Tống Hân hoàn toàn không để ý tới lời cảnh cáo của Lục Triệt, sờ sờ cằm, tiếp tục nói với Đường Ninh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886720/chuong-812.html