“Là một nhà văn bị ám ảnh bởi khoa học viễn tưởng.” Mặc Đình đơn giản giải đáp.
“Vậy thì vẫn là một nhà văn…” Đường Ninh nói: “Nếu cuốn tiểu thuyết đã được sắp xếp theo kiểu này hẳn là phải có đạo lý của cô ấy, với lại trước đó anh không phải đã nói rồi sao? Vậy thì xem đó như một chút trải nghiệm!”
“Được rồi… Nói không lại em.” Trên thực tế bất luận là diễn viên võ thuật đóng thế hay là tác giả đều sẽ đặc sắc như nhau, nhưng sự nhu nhược của tác giả sẽ khiến khán giả tăng thêm tâm lý sợ hãi ở một mức độ nhất định. Suy cho cùng đây là một bộ phim về thảm họa nếu không có cảm giác căng thẳng kịch tính thì đó không phải là đã thất bại triệt để rồi sao?
Trên thực tế, điều khiến Đường Ninh yên tâm nhát là lần này kể cả nhà sản xuất và đạo diễn đều là người của mình, lúc hợp tác sẽ càng thêm ăn ý hơn.
Ở một nơi khác.
Chiều tối Đường Huyên lái xe về nhà. Vừa bước vào phòng khách thì vừa hay chạm mặt luật sư của ông cụ đang chuẩn bị rời đi. Đường Huyên trong lòng nhất thời sửng sốt, sau đó lập tức bước lên chào hỏi: “Luật sư Lưu chuẩn bị ra về rồi sao? Tôi tiễn ông.”
“Đại tiểu thư, xin dừng bước…” Đối phương vừa nhìn thấy cô ta liền căng thẳng, trực tiếp xua tay tránh né, bước đi như bay.
Điều này làm cho Đường Huyên càng thêm nghỉ ngờ, xem ra phải làm rõ động thái của ông cụ mới được. Ông cụ nhất định là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-ong-xa-cuc-pham/886293/chuong-385.html