Vốn ý định ban đầu của Dương Uyển Linh là thế nhưng khi trông thấy ánh mắt đầy lo lắng và không nỡ của bà cụ, cô không có cách nào nói ra được những lời khiến bà cụ thất vọng.
Trong lúc Dương Uyển Linh đang ngập ngừng, ở đối diện, bà cụ lại nức nở, hồi tưởng lại: “Con gái và con rể tôi mất từ nhiều năm về trước. Ông nhà tôi vì quá thương tâm mà cũng đột ngột qua đời không lâu sau đó. Nội ngoại hai bên cũng đã mất liên lạc từ lâu, trong lúc tôi đang có ý định kết thúc cuộc đời đầy đau thương và cô độc này thì tình cờ tôi gặp được Lan Khánh. Bé con khi ấy chỉ vừa mới đẻ còn yếu lắm, bị người ta vứt ở ven đường. Tôi đứng đợi một lúc không thấy ai đến nhận bèn ôm bé con về nhà. Nhiều ngày trôi qua vẫn không thấy ai đăng tin tìm, tôi liền chắc nịch con bé bị bỏ rơi, thế là tôi liền nuôi nấng con bé.”
Bà cụ ngừng lại lau nước mắt, đoạn mỉm cười nói tiếp: “Có Lan Khánh ở bên, lúc ấy tôi mừng lắm cho rằng trời cao phù hộ, phái thiên sứ xuống bầu bạn với tôi. Tôi nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ muốn kết liễu đời mình ra khỏi đầu, tập trung chăm sóc cho Lan Khánh. Cuộc sống hai bà cháu cũng không khá giả gì, con bé thôi tôi đã chịu khổ rất nhiều.”
Dương Uyển Linh nghe bà kể kiềm không nổi rơi nước mắt. Cô lắc đầu vội vã nói: “Cụ đừng nói vậy, cụ đã chăm sóc cho Lan Khánh rất tốt. Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121284/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.