Sự che chắn của Hạ Nhã Thi chẳng có mấy tác dụng, bởi Diệp Gia Tuấn đã sớm nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy thương tích kia. Chấn động qua đi, chính là nổi đau như cắt kéo đến, anh ta tiến sát về phía giường bệnh, giọng nói run rẩy, mang theo đau đớn và lo sợ khuyên nhủ: “Nhã Thi có gì từ từ hẵng nói. Đừng nghĩ quẩn mà em, mau buông dao xuống, cầm vậy nguy hiểm lắm, buông xuống đi em.”
“Đừng qua đây.” Hạ Nhã Thi trở nên điên loạn hơn, lùi sát góc, lưỡi dao cắt vào da thịt, nghẹn ngào nói “Gia Tuấn, xin lỗi, kiếp này là em phụ anh, kiếp sau em nhất định sẽ cùng anh làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau trọn đời. Ở thế giới bên kia... em sẽ luôn dõi theo anh, bảo vệ anh. Hãy sống thật tốt anh nhé... và sống thay phần... em.”
Diệp Gia Tuấn nhìn thấy máu rỉ ra từ vết cắt thì sợ tới thoát tim. Anh ta lập tức dừng lại không dám manh động nữa, đôi mắt rưng rưng, chân thành nói: “Kiếp sau là kiếp sau. Anh không cần biết, anh chỉ biết kiếp này thôi. Nhã Thi, anh muốn ở bên cạnh em. Xin em đó, bỏ dao xuống đi. Em không còn trên đời này nữa thì mọi cố gắng, nổ lực bao lâu nay của anh có ích gì chứ? Anh chỉ cần em thôi, đừng rời bỏ anh mà Nhã Thi.”
Mắt Diệp Gia Tuấn lóe lên tia sáng, trên mặt tràn đầy mong đợi, vẽ ra tương lai tươi sáng cho hai người: “Anh đưa em đến một nơi không ai quen biết, chúng ta làm lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121282/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.