Chương trước
Chương sau
Sự che chắn của Hạ Nhã Thi chẳng có mấy tác dụng, bởi Diệp Gia Tuấn đã sớm nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy thương tích kia. Chấn động qua đi, chính là nổi đau như cắt kéo đến, anh ta tiến sát về phía giường bệnh, giọng nói run rẩy, mang theo đau đớn và lo sợ khuyên nhủ: “Nhã Thi có gì từ từ hẵng nói. Đừng nghĩ quẩn mà em, mau buông dao xuống, cầm vậy nguy hiểm lắm, buông xuống đi em.”

“Đừng qua đây.” Hạ Nhã Thi trở nên điên loạn hơn, lùi sát góc, lưỡi dao cắt vào da thịt, nghẹn ngào nói “Gia Tuấn, xin lỗi, kiếp này là em phụ anh, kiếp sau em nhất định sẽ cùng anh làm một cặp vợ chồng yêu thương nhau trọn đời. Ở thế giới bên kia... em sẽ luôn dõi theo anh, bảo vệ anh. Hãy sống thật tốt anh nhé... và sống thay phần... em.”

Diệp Gia Tuấn nhìn thấy máu rỉ ra từ vết cắt thì sợ tới thoát tim. Anh ta lập tức dừng lại không dám manh động nữa, đôi mắt rưng rưng, chân thành nói: “Kiếp sau là kiếp sau. Anh không cần biết, anh chỉ biết kiếp này thôi. Nhã Thi, anh muốn ở bên cạnh em. Xin em đó, bỏ dao xuống đi. Em không còn trên đời này nữa thì mọi cố gắng, nổ lực bao lâu nay của anh có ích gì chứ? Anh chỉ cần em thôi, đừng rời bỏ anh mà Nhã Thi.”

Mắt Diệp Gia Tuấn lóe lên tia sáng, trên mặt tràn đầy mong đợi, vẽ ra tương lai tươi sáng cho hai người: “Anh đưa em đến một nơi không ai quen biết, chúng ta làm lại từ đầu có được không em?”

Biểu hiện của Diệp Gia Tuấn khiến Hạ Nhã Thi rất hài lòng, ngoài mặt lại tỏ ra bị anh ta làm cho cảm động. Nước mắt rơi lã chã, cô ta giữ nguyên tư tế kề dao vào cổ, không đáp ứng anh ta mà trông mong hỏi: “Anh có thể đồng ý với em một chuyện không?”

Diệp Gia Tuấn đương nhiên không từ chối bất cứ yêu cầu nào của Hạ Nhã Thi, chẳng cần biết là yêu cầu gì đã vội vàng đáp ứng ngay: “Em nói đi, cho dù là một trăm một ngàn chuyện anh đều đồng ý với em.”

Hạ Nhã Thi chợt cười. Nếu là trước đây nụ cười này sẽ giúp nhan sắc xinh đẹp của cô ta thêm diễm lệ nhưng hiện tại lại khiến khuôn mặt máu me của cô ta thêm dữ tợn, đáng sợ: “Hứa với em... quên em đi. Đừng trả thù bất kì ai... cũng mong anh sống tốt.”

Dứt lời, cô ta lấy hết dũng khí cứa vào cổ của mình.

“Không.” Diệp Gia Tuấn trợn to hai mắt, gào lên thảm thiết.

Máu tươi tung tóe văng khắp nơi, bắn cả lên người Diệp Gia Tuấn. Anh ta giống như con thú dữ phát điên ôm lấy Hạ Nhã Thi gào khóc trong tuyệt vọng: “Cô gái ngốc này... sao em lại nhẫn tâm như thế chứ? Em không còn nữa thì anh biết sống sao đây? Nhã Thi tỉnh lại đi em? Có được không?”

Giây phút ngỡ ngàng qua đi, ba cô y tá nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp, người thì cầm máu, người thì khuyên nhủ Diệp Gia Tuấn: “Diệp tiên sinh anh buông cô Hạ ra trước, chúng tôi sẽ đưa cô ấy đến phòng cấp cứu.”

“Nhất định phải cứu được cô ấy.” Diệp Gia Tuấn cũng hiểu bây giờ không phải là lúc mất lý trí. Cố đè nén cảm xúc tiêu cực và hoảng loạn trong lòng xuống, anh ta nghiêm túc dặn dò.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Diệp Gia Tuấn ở ngoài phòng cấp cứu cũng dần mất đi sự kiên nhẫn, bàn tay siết chặt tay vịn xe lăn. Anh ta bất an, lo lắng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng cấp cứu cứ mãi đang đóng chặt kia.



Lại thêm nửa tiếng trôi qua, ngay lúc Diệp Gia Tuấn sắp sửa phát điên cửa phòng cấp cứu cuối cùng đã mở ra.

“Bác sĩ cô ấy sao rồi?” Diệp Gia Tuấn đẩy xe lăn đến, nói ra mới biết giọng nói của bản thân đã khàn đặc và run rẩy.

Vị bác sĩ biết thân phận của người đàn ông này không đơn giản cho nên cũng đã cứu chữa tận tình với Hạ Nhã Thi. Nghe anh ta hỏi, ông ta vừa nghiêm túc vừa cẩn thận báo cáo: “Hiện tại cô Hạ đã qua cơn nguy kịch, sức khỏe đã dần ổn định trở lại nhưng chưa thể tỉnh lại ngay được.”

Diệp Gia Tuấn nghe thấy Hạ Nhã Thi đã không sao liền thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được nước mắt lại trực trào.

“Có điều...” Vị bác sĩ ngập ngừng nhìn anh ta, mày hơi cau lại, dường như không biết nên nói tiếp thế nào, có lẽ vì sợ anh ta nổi trận lôi đình.

Diệp Gia Tuấn nhạy cảm phát giác ra điều bất ổn, vội thúc giục: “Có điều gì mau nói nhanh?”

Vị bác sĩ dè dặt đáp: “Có điều về sau cô Hạ sẽ rất khó mang thai.” Nói xong sợ Diệp Gia Tuấn sốc, ông ta trấn an, “Rất khó chứ không phải hoàn toàn không có khả năng. Chỉ cần điều dưỡng tốt...”

Diệp Gia Tuấn chấn động, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt: “Khó mang thai là có ý gì?” Sau lo lắng hỏi, “Nhã Thi còn bị thương chỗ nào sao?”

“Cô Hạ mang thai anh không biết sao?” Vị bác sĩ hơi ngẩn ra, tiếp đó tự lý giải rằng vì đứa bé trong bụng chỉ có mấy tuần tuổi, nên Hạ Nhã Thi chưa kịp nói với Diệp Gia Tuấn thì đã xảy ra tai nạn thảm khốc.

“Nhã Thi mang thai, Nhã Thi mang thai...” Diệp Gia Tuấn dại đi, niềm vui chưa kịp tận hưởng đã thay thế bằng nỗi đau không cách nào xoa dịu được. Giọng anh ta nghẹn đi, “Con của tôi... đứa bé ấy...”

“Không giữ được.” Vị bác sĩ thở dài đầy tiếc nuối thay anh ta nói nốt, “Diệp tiên sinh xin anh hãy nén bi thương.”

Diệp Gia Tuấn bật khóc nức nở như một đứa trẻ, vị bác sĩ thấy thế thì vội vàng tránh đi để chừa cho anh ta một không gian riêng.

Qua một lúc, Diệp Gia Tuấn mới ngừng khóc. Anh ta đẩy xe lăn vào phòng tiến đến bên cạnh Hạ Nhã Thi. Nhìn người con gái mình yêu bất động nằm đó, trên người chằng chịt vết thương, lòng anh ta đau lắm. Lại nhớ tới đứa con mệnh khổ chưa kịp nhìn thấy mặt đã vĩnh viễn rời xa nhân thế. Sự phẫn nộ, giận dữ và oán hận nổi lên cuồn cuộn trong lòng.

Diệp Gia Tuấn vươn tay muốn xoa mặt Hạ Nhã Thi nhưng nửa đường thì dừng lại, bởi sợ động trúng vết thương trên mặt cô ta. Lưỡng lự một lúc, anh ta mới nhẹ nhàng nắm lấy tay người nằm trên giương bệnh đưa lên môi cẩn thận hôn nhẹ, nâng niu giống như đang hôn một món trân bảo quý giá: “Nhã Thi, đây là lần cuối. Từ nay trở về sau, em không được phép rời khỏi anh nữa đâu đấy. Em cứ ở bên cạnh anh, xem anh làm sao báo thù thay cho em và con.”



“Diệp tổng, Hạ Nhã Thi gặp tai nạn được đưa vào bệnh viện nhân dân 2, một lát sau thì Diệp Gia Tuấn đến. Cô ta ở bệnh viện tự sát, nghe đâu là vì bị huỷ dung, hiện tại đã qua cơn nguy kịch rồi.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói vanh vách của người đàn ông.

Diệp Gia Quân nghe xong cảm xúc trong lòng cũng chẳng mảy may dao động, ra lệnh phân phó: “Tiếp tục theo dõi. Đừng để người của Diệp Gia Tuấn phát hiện.”

“Rõ.” Người ở đầu dây bên kia nghiêm túc đồng ý.

Thấy Diệp Gia Quân đã cúp máy, Dương Uyển Linh liền quay sang hỏi nhỏ: “Chuyện gì thế anh?”

Diệp Gia Quân không có ý định che giấu, anh nói: “Hạ Nhã Thi bị tai nạn, sau đó ở bệnh viện tự sát nhưng đã được cứu chữa kịp thời.”

“Tự sát?” Dương Uyển Linh giật mình, nghi hoặc hỏi, “Sao khi không lại tự sát?”

Cô sẽ không cho rằng Hạ Nhã Thi tự sát là vì chịu không nổi áp lực của dư luận hoặc là vì lương tâm trổi dậy mà ân hận.

Giọng Diệp Gia Quân lành lạnh, nghe qua còn mang theo chế nhạo: “Nghe đâu bị huỷ dung.”

“À.” Dương Uyển Linh nghe được đáp án, trong lòng rất khó diễn tả cũng chẳng biết nên đáp lại thế nào.

Lúc này, Châu Lan Khánh trở mình, dụi mắt thức dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh.

“Con tỉnh rồi à?” Dương Uyển Linh phát hiện ra đầu tiên, cúi đầu cười dịu dàng hỏi.

“Vâng ạ.” Châu Lan Khánh ngoan ngoãn đáp, sau đó mong chờ hỏi, “Dì đưa con về nhà được không dì? Đã mấy ngày rồi con không gặp ngoại, con nhớ ngoại lắm.”

“Về nhà?” Dương Uyển Linh ngẩn ra, cô hoàn toàn quên bén mất điều này, trong suốt sáu năm qua con gái cô cũng đã có một nơi gọi là “nhà” của con bé.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.