“Khóc từ đêm qua tới giờ chưa ớn hả con khốn?” Hạ Nhã Thi tức tối xông qua túm tóc Châu Lan Khánh giật mạnh ra sau, hung tợn gằn từng chữ dọa nạt, “Mày thử khóc thêm một tiếng nào nữa xem, tao móc mắt mày ra bây giờ. Nín ngay cho tao. Có nghe không?”
Châu Lan Khánh nhìn khuôn mặt dữ tợn của người phụ nữ xa lạ qua đôi mắt sưng húp. Cô nhóc sợ lắm nhưng phần vì bị đau, phần vì hoảng sợ nên vẫn kìm không được khóc rống lên.
“Đau... đau... hu hu... đau... hu hu hu...”
Thấy thế Hạ Nhã Thi chẳng những không thương xót mà còn tức thêm, bởi chỉ cần nhìn nhóc cô ta sẽ bẩt giác nhớ đến Dương Uyển Linh. Cô ta buông tóc Châu Lan Khánh chuyển sang ngắt nhéo vào tay vào đùi nhóc, nghiến răng nghiến lợi, cất giọng đay nghiến: “Con quỷ cái tao nói mày có không nghe hả? Sao mày lì lợm dữ vậy? Mày đáng ghét y chang con mẹ mày ấy.”
Còn chưa hả giận, Hạ Nhã Thi tiếp tục ngắt thật mạnh xuống má Châu Lan Khánh, khinh miệt mắng: “Trời sinh mày mang khuôn mặt hay lắm, y đúc mẹ mày. Lớn lên chắc lại nối nghiệp làm tiểu tam, mẹ nào con nấy, kinh tởm thật.”
Châu Lan Khánh khóc đến xé ruột xé gan, không hiểu những gì Hạ Nhã Thi đang nói, chỉ cảm thấy rất là đau.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại từ ngoài phòng khách bỗng truyền vào.
Hạ Nhã Thi thả Châu Lan Khánh ra, trước khi đi ra ngoài còn không quên dí tay vào trán cô bé hâm dọa:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121269/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.