Chuyện đã đến nước này, vật chứng nhân chứng đều có đủ, Đỗ Quỳnh Hương không thể tiếp tục mạnh miệng nói dối được nữa, bà ta chuyển sang khóc lóc van xin: “Tôi sai rồi. Tôi nhất thời bị ma quỷ xúi giục mới muốn hãm hại Diệp thiếu phu nhân, mong Diệp tổng bỏ qua cho tôi. Tôi hứa sau này sẽ không tái phạm nữa. Tôi chừa rồi, hu hu hu.”
Lưu Mỹ Nga bật cười ha hả, trên khuôn mặt tràn ngập đắc ý và điên cuồng: “Đỗ Quỳnh Hương cuối cùng bà cũng có ngày này, ha ha ha.”
Đỗ Quỳnh Hương tức lắm nhưng hiện tại không rảnh để đôi co với Lưu Mỹ Nga. Bà ta nức nở, nước mắt nước mũi tèm lem, tỏ ra vô cùng ăn năn: “Tôi sợ rồi, tôi không dám nữa đâu. Xin cậu hãy mở lòng thương xót.”
Diệp Gia Quân không lên tiếng chỉ lạnh lùng nhìn bà ta.
Đỗ Quỳnh Hương liền biết cách này không ổn, khuỵu gối muốn quỳ xuống. Người vệ sĩ đang giữ tay bà ta liền thuận thế để mặc bà ta quỳ sụp xuống đất.
“Mẹ. Mẹ làm cái gì vậy?” Trần Huy Cường giật mình rảo nhanh bước đến, túm vai người bảo vệ hất ra, “Tránh ra, mấy người có quyền gì bắt mẹ tôi.”
Người bảo vệ nhìn về phía Diệp Gia Quân xin ý kiến, thấy anh gật đầu, gã nhanh chóng lùi ra sau một bước.
Da mặt Trần Huy Cường nóng bừng, buồn bực giơ tay đỡ Đỗ Quỳnh Hương: “Mau đứng lên đi, mẹ không thấy mất mặt à?”
“Kệ tao.” Đỗ Quỳnh Hương hất tay Trần Huy Cường, bò đến chỗ Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121239/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.