Xoảng!
Chiếc tách trong tay Lệ Quỳnh Thương rơi xuống đất vỡ tan tành, nước cafe bên trong văng tung tóe, bắn cả lên người nhưng cô ta chẳng bận tâm đến, khuôn mặt trắng bệch như giấy, run rẩy hỏi: “Cậu... cậu nhớ lại rồi sao?”
Trước phản ứng quá khích của Lệ Quỳnh Thương, Dương Uyển Linh hoàn toàn xác định được những gì đêm qua mơ thấy là chuyện cô đã từng trải qua, chứ không phải giấc mộng do chính cô thêu dệt nên. Cô nhắm mắt, đè xuống cảm giác đau đớn, nặng nề gật đầu.
Lệ Quỳnh Thương gần như sụp đổ, đứng phắt dậy, đầu óc trắng xóa, thốt mãi không thành câu: “Tớ... xin lỗi... tớ…”
“Cô không sao chứ?” Động tĩnh ở đây quá lớn, thu hút sự chú ý của nhân viên phục vụ. Cậu ta bước đến nhỏ giọng hỏi thăm.
Lệ Quỳnh Thương hoàn hồn, ngượng ngùng lắc đầu: “Tôi không sao.”
Cô ta dè dặt nhìn sang Dương Uyển Linh, sau đó xấu hổ ngồi xuống ghế.
Đợi cậu phục vụ thu dọn xong rời đi, Dương Uyển Linh nâng mắt nhìn người đối diện, khàn giọng hỏi, tuy là câu hỏi nhưng lại gần như là chắc chắn: “Cậu đã bỏ thuốc vào trà đúng không?”
Cơ thể khẽ run lên, Lệ Quỳnh Thương cúi gầm mặt, nghẹn ngào thừa nhận: “Là tớ bỏ... là tớ.”
Trong mắt Dương Uyển Linh tràn ngập đau đớn và thất vọng, cái cảm giác bị bạn thân phản bội khiến cô nghẹt thở: “Tại sao cậu lại hùa theo bọn họ hại tớ? Hãy nói cho tớ biết được không Quỳnh Thương?”
Lệ Quỳnh Thương bật khóc, trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121218/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.