Người nọ xuyên qua nắng chiều rải rác, đạp lên lá vàng trên nền đất, thong thả đi về phía Dương Uyển Linh. Cao ngạo, lạnh lùng, hoàn mỹ, trông anh chẳng khác nào từ trong tranh bước ra.
Khi cách Dương Uyển Linh một bước chân, Diệp Gia Quân dừng lại nhìn cô, mày kiếm kiêu ngạo nhướng cao, tay cuộn thành đấm đặt lên môi e hèm một tiếng, bá đạo xác nhận sự tồn tại của mình.
Dương Uyển Linh bừng tỉnh, qua thật lâu mới tìm thấy giọng nói của chính mình, kích động reo lên: “Gia Quân? Sao anh đến đây?”
Diệp Gia Quân đột nhiên giơ tay lên.
Dương Uyển Linh khó hiểu nhìn theo, tay áo sơ mi trắng hơi được anh cuốn lên để lộ cổ tay trắng ngần, men theo cổ tay, bàn tay là mấy ngón tay thon dài cứng cáp, khớp xương rõ ràng. Sau đó năm ngón tay chợt co lại, cốc nhẹ lên trán cô.
Dương Uyển Linh giật mình ôm trán, lúc này mới nghe thấy Diệp Gia Quân nói: “Trời sắp tối rồi còn chưa thấy Diệp phu nhân trở về, anh mới tới xem xem.”
“A.” Dương Uyển Linh vỡ lẽ, trong lòng cảm động lắm nhưng nhất thời không biết đáp làm sao cho phải.
Ánh mắt Diệp Gia Quân thoáng nhìn nơi cục cảnh sát, sau dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Dương Uyển Linh: “Trông sắc mặt em không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Uyển Linh rũ mắt do dự. Qua một lúc, cô ngước mắt, trong mắt chỉ còn lại sự buồn bã và khó chịu: “Lưu Mỹ Nga là một kẻ khó đối phó, em cùng bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121215/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.