Lê Phương Thanh ốc không mang nổi mình ốc, thân mình còn khó đảm bảo, nào có hơi sức lo cho Lưu Mỹ Nga. Mặt bà ta tái mét, chân tay mềm nhũn, đứng dậy không nổi nằm vật ra đất, trơ mắt nhìn hai viên cảnh sát đang từng bước lại gần. Bà ta sợ hãi kêu lên: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi mà. Các anh muốn gì tôi đều đáp ứng hết, chỉ cần đừng bắt tôi.”
“Mời bà theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra.” Một trong hai viên cảnh sát lịch sự đáp.
“Không... không... đi đâu.” Lê Phương Thanh lắc đầu lia lịa, trạng thái tinh thần rơi vào khủng hoảng.
Bà ta luống cuống bò dậy, tuy nhiên hai viên cảnh sát nhanh hơn một bước, tóm lấy bà ta. Khi còng tay lạnh lẽo tra vào cổ tay, bà ta hoảng sợ ngất đi.
Lưu Mỹ Nga, Lê Thanh Phương nhanh chóng bị đưa đi.
Đám khách mời bấy giờ mới hoàn hồn, nhốn nháo hết cả lên, trông chẳng khác gì đàn ong vỡ tổ. Mọi người lục tục kéo nhau ra về, ai cũng đều hiểu rõ, hôn lễ này không thể tiếp tục diễn ra.
Dương Uyển Linh thu hồi ánh mắt trên người Lê Phương Thanh và Lưu Mỹ Nga về. Bàn tay siết chặt góc váy từ từ buông lỏng, không có vui vẻ chỉ có sự nhẹ nhõm và thỏa mãn. Lồng giam ngày bé tưởng chừng không bao giờ phá hủy được, ngày hôm nay cuối cùng cô cũng khiến cho nó sụp đổ.
“Chúng ta về thôi.” Dương Uyển Linh xoay người, ở đây không còn chuyện của cô nữa.
Biến cố xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121211/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.