Chương trước
Chương sau
Qua mấy ngày sau, Trần Huy Cường rốt cuộc đã tìm được cơ hội tiếp cận Dương Uyển Linh.

Anh ta đứng ngay đầu một con hẻm nhỏ, nhờ cột điện che chắn, lộ ra nửa khuôn mặt quan sát tiệm cafe cách đó hai tòa nhà. Chờ được một lúc thì anh ta bắt đầu sốt ruột mắng: “Mẹ kiếp, sao chưa chịu ra nữa?”

Ngay khi Trần Huy Cường sắp mất hết kiên nhẫn, bên đó cuối cùng cũng có động tĩnh, anh ta mừng rỡ như điên: “Ra rồi, ra rồi.”

Một người phụ nữ từ trong tiệm cafe bước ra, trên người mặc sơ mi trắng, váy ôm đen công sở, chân mang giày cao gót mũi nhọn năm phân. Tuy chỉ ăn bận đơn giản như bao nữ nhân viên công sở khác nhưng khi mặc lên người cô lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác biệt, mềm mại, thanh thoát, dịu dàng. Người phụ nữ đó chính là Dương Uyển Linh.

Cách thời gian vào làm còn khoảng bảy tám phút, xe cộ trên đường không còn đông đúc như giờ cao điểm. Dương Uyển Linh áng chừng giờ, từ tiệm cafe quay về Diệp Khang chỉ mất tầm ba phút đi bộ, nên cũng không vội, xách hai ly cafe nhàn nhã thả bước chân tản bộ.

Dương Uyển Linh liếc nhìn hai ly cafe trong tay, khóe môi khó nhịn cong lên, điểm tốt khi công khai quan hệ với Diệp Gia Quân chính là cô có thể tùy ý mang thức uống hay đồ ăn cho anh.

“Nghe trợ lý Bạch nói Gia Quân rất thích uống cafe ở… ưm… ưm…”

Đang độc thoại giữa chừng bỗng nhiên có một bóng người từ trong hẻm nhỏ nhảy ra, bịt miệng Dương Uyển Linh, lôi mạnh vào trong hẻm.

Sự việc xảy ra rất nhanh, ngay đầu hẻm chỉ còn hai ly cafe nằm trơ trọi trên mặt đường, chất lỏng sền sệt men theo khe hở chảy tràn lan ra ngoài rồi nhanh chóng thấm nhanh vào nền đất.

Mà trong con hẻm, Dương Uyển Linh không phản kháng lại được bị Trần Huy Cường kéo sâu vào bên trong, đến ngã rẽ nối liền với một hẻm nhỏ khác anh ta mới ngừng lại, nhìn người đang giãy giụa loạn xạ trong lòng, cơn tức giận bùng nổ, gằn giọng ra lệnh: “Ngoan ngoãn đứng im cho tôi có nghe không?”

Trần Huy Cường? Cơn sợ hãi nháy mắt tăng lên gấp bội, Dương Uyển Linh chống cự càng hăng.

Trần Huy Cường bị nện trúng mấy cái, la oai oái kêu đau, bàn tay bịt miệng Dương Uyển Linh nhất thời nới lỏng. Cô không chút khách khí há miệng cắn phập vào tay anh ta.

“Mẹ nó, cô là chó sao?” Trần Huy Cường gầm lên, đau đớn khiến mặt anh ta hơi vặn vẹo, “Uyển Linh, cô mau nhả ra coi.”

Dương Uyển Linh không nhả mà còn ra sức cắn mạnh hơn. Hết cách, Trần Huy Cường đành buông cánh tay đang ghì chặt cổ cô, lui về sau.

“Cô là chó à?” Anh ta hậm hực.

“Trần Huy Cường, anh bị điên hả?” Nhân cơ hội đó, Dương Uyển Linh nhanh nhẹn nhảy ra xa, vừa xoay người lại đã giật mình, “Sao anh lại thành ra thế này?”

Trần Huy Cường trong trí nhớ của cô là một người rất chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng hiện tại anh ta vô cùng nhếch nhác, áo sơ mi nhăn nhúm, tóc tai lòa xòa, râu ria lún phún, bọng mắt thâm sì nhìn cứ như một xác chết di động vậy.

Trần Huy Cường rất muốn chỉ thẳng vào mặt Dương Uyển Linh quát to, tất cả không phải tại cô à? Nhưng anh ta nỗ lực kiềm chế, cố gắng lộ ra vẻ mặt tha thiết, giọng điệu cũng mềm mỏng đi rất nhiều: “Chuyện của anh không quan trọng. Uyển Linh, hôm nay anh tới đây để xin lỗi em chuyện hôm đó.”

Dương Uyển Linh nghi hoặc nhìn Trần Huy Cường phía đối diện, không biết anh ta lại dở chứng gì nữa, nhưng cô lười để ý, đành qua loa đuổi khéo: “Chuyện hôm đó? Bỏ đi, đã qua rồi. Sau này anh đừng đến tìm tôi nữa, cũng hi vọng anh đừng lôi chuyện trước đây ra nói nữa.”



Trần Huy Cường nửa tin nửa ngờ: “Em tha thứ cho anh thật sao?”

Nói xong, anh ta cẩn thận quan sát Dương Uyển Linh, rất sợ sẽ bỏ lỡ bất cứ biểu hiện nào xuất hiện trên mặt cô.

Dương Uyển Linh đáp chắc nịch: “Phải.” Cúi đầu nhìn đồng hồ nơi cổ tay, đã trễ giờ làm năm phút, cô ngẩng đầu, “Trễ làm rồi, tôi phải đi đây. Hi vọng sau này sẽ không gặp lại anh.”

Trần Huy Cường vốn đang vui mừng lập tức bị thái độ lạnh nhạt của Dương Uyển Linh chọc cho nổi giận, quên đi mục đích ban đầu, bắt lấy cánh tay Dương Uyển Linh, lớn tiếng chất vấn: “Cô có ý gì?”

Dương Uyển Linh rút tay về mấy lần đều không thành công, mất kiên nhẫn quát: “Buông ra.”

Trần Huy Cường sầm mặt, không khỏi nhớ tới bộ dáng ngoan hiền ngày xưa của Dương Uyển Linh nhưng càng nhớ anh ta lại càng khó chịu, vì vậy không vui chỉ trích: “Thái độ của cô như vậy mà được à?”

“Tôi đã không còn là Dương Uyển Linh mặc cho anh trước đây ức hiếp nữa rồi.” Mặc kệ vẻ mặt âm trầm của Trần Huy Cương, Dương Uyển Linh lạnh lùng đe dọa, “Tốt nhất anh nên buông ra, nếu không chớ trách tôi nói với Gia Quân. Đến lúc ấy nhà họ Trần các người xảy ra chuyện, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Trong lòng Trần Huy Cường sáng tỏ, hóa ra Dương Uyển Linh chần chừ không nói chuyện đêm đó cho Diệp Gia Minh biết là vì để dùng uy hiếp anh ta.

“Đúng thế, nếu cô muốn xử tôi chỉ cần một câu nói là đủ. Tôi đã lĩnh hội sâu sắc rồi.” Anh ta rủ mắt, cất giọng âm trầm đồng thời cũng buông cánh tay cô.

Sợ Trần Huy Cường đổi ý, Dương Uyển Linh vội co giò bỏ chạy, ra đến đầu hèm, liếc thấy hai ly cafe đáng thương nằm trên đất, liền đau lòng không thôi. Tuy nhiên thời gian hiện tại không cho phép cô mua hai ly mới, thế là đành tiếc nuối quay về Diệp Khang.

Khi gần đi đến cổng chính Diệp Khang thì bất ngờ có một người nhảy ra chắn trước mặt Dương Uyển Linh.

“Chị Uyển Linh, cuối cùng em đã chờ được chị rồi.” Hồ Mỹ Hạnh kích động nắm lấy tay cô.

“Cô tới đây làm gì?” Dương Uyển Linh lạnh lùng giật tay về.

Mỗi lần trông thấy Hồ Mỹ Hạnh là Dương Uyển Linh lại có dự cảm không tốt. Quả nhiên giây sau đã nghe thấy cô ta khổ sở cầu xin: “Chị Uyển Linh nể tình chúng ta là chị em, chị đừng giành anh Huy Cường với em được không? Em xin chị đó.”

Giọng Hồ Mỹ Hạnh không nhỏ, có vài người đi đường nghe thấy, lập tức dùng ánh mắt kì quái xen lẫn tò mò đánh giá Dương Uyên Linh.

Dương Uyển Linh thật sự hoài nghi Trần Huy Cường và Hồ Mỹ Hạnh cấu kết với nhau tìm đến gây sự với mình. Cô nhíu mày: “Ăn bậy được chứ đừng nên nói bậy. Tôi giành đàn ông với cô khi nào?”

Giọt nước trong suốt đảo quanh hốc mắt, dường như chỉ cần Hồ Mỹ Hạnh chớp nhẹ là có thể rơi xuống, cô ta buồn bã xoa xoa bụng mình: “Em mang thai rồi, đứa bé trong bụng là của anh Huy Cường.”

Dương Uyển Linh hờ hững đáp: “Ồ, chúc mừng nha. Không còn gì nữa thì tôi đi đây. Tạm biệt.”

“Chị Uyển Linh, chị nghe em nói hết đã.” Hồ Mỹ Hạnh cuống quýt giữ tay Dương Uyển Linh nhưng cô kịp thời tránh né được, cô ta đành bám theo kể lể, “Nhưng anh ấy không chịu cưới em cũng không muốn nhận đứa con này, chỉ đưa em xấp tiền rồi bảo em tự đi phá thai, hu hu hu.” Nói đến đây, cô ta bật khóc nức nở.

Dương Uyển Linh dừng bước, mang theo khó hiểu nhìn chằm chằm gương mặt đầm đìa nước mắt kia: “Tôi cũng không phải người làm cô mang thai. Cô nên tìm anh ta mới đúng, đứng đây khóc lóc kể lể với tôi thì có tác dụng gì?”



Trong đôi mắt giàn giụa nước mắt ngập tràn đau đớn, Hồ Mỹ Hạnh nghẹn ngào: “Trong lòng anh Huy Cường còn vướng mắc quan hệ chị em chúng ta nên mới không bằng lòng cưới em nhưng em tin chỉ cần chị nói rõ ràng với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ cưới em… cũng sẽ chấp nhận đứa bé này.”

Còn ai hiểu rõ bản tính trăng hoa của Trần Huy Cường hơn Dương Uyển Linh, vì vậy một chữ Hồ Mỹ Hạnh nói cô cũng không tin. Cô cất giọng châm chọc: “Cô buồn cười nhỉ? Vậy sao lúc anh ta làm cô trong lòng lại không có vướng mắc?”

Hồ Mỹ Hạnh vừa thẹn vừa giận, đã diễn kịch phải diễn cho trót, cô ta cắn chặt răng nhẫn nhịn, quỳ sụp xuống đất nức nở: “Không bao lâu nữa bụng em sẽ lớn lên, lúc ấy không thể giấu bố mẹ được nữa, nếu biết đứa trẻ không có bố, bọn họ sẽ đuổi em ra khỏi nhà mất. Nể tình chúng ta là chị em, chị giúp em với. Em xin chị đó, chị Uyển Linh.”

“Hai chị em yêu chung một người à? Tôi còn tưởng chỉ có trong phim chứ?”

“Cô em thật đáng thương, bất chấp mặt mũi quỳ xuống thế này, chắc hẳn không còn cách nào khác.”

“Nói không chừng cô chị mới là kẻ đáng thương, bị người yêu và em gái phản bội cũng nên.”

Không biết xung quanh từ khi nào đã tụ tập một vòng người, chỉ trỏ bàn tán, mỗi người một ý, náo nhiệt hăng say.

Sắc mặt Dương Uyển Linh lập tức khó coi: “Cô làm gì vậy? Mau đứng lên.”

“Chị đồng ý giúp hai mẹ con em, em mới đứng lên.” Hồ Mỹ Hạnh lắc đầu, bày ra một bộ dáng kiên quyết.

Mắt thấy mọi người tụ tập càng lúc càng đông, Dương Uyển Linh có chút đau đầu, không khỏi thở dài: “Trước đó tôi với anh ta đã chia tay, cô còn muốn tôi nói rõ ràng cái gì? Anh ta sẽ nghe lời tôi nói sao?”

Hồ Mỹ Hạnh buồn bã lau nước mắt, giống như người sắp chết đuối cố gắng với lấy cành cây: “Chỉ cần là lời chị nói, em tin anh ấy nhất định sẽ đồng ý.”

“Chẳng biết cô lấy đâu ra cái tự tin đó nữa.” Dương Uyển Linh bất đắc dĩ thỏa hiệp, “Được rồi, xem như cô thắng. Tôi sẽ gọi điện cho anh ta.”

Hồ Mỹ Hạnh chỉ chờ có thế, mừng rỡ rối rít cảm ơn không ngừng.

“Cô không thấy mất mặt à? Mau đứng lên trước đi.” Dương Uyển Linh rút di động từ trong túi ra.

Hồ Mỹ Hạnh nở nụ cười ngọt ngào nhưng lời cô ta thốt ra lại chẳng ngọt ngào tí nào: “Chị gọi rồi em mới đứng dậy.”

Dương Uyển Linh nhún vai, không tiếp tục nhiều lời nữa, dù sao người chịu khổ cũng không phải cô, thích quỳ thì cứ quỳ đi. Cô nhấn nút gọi, đồng thời mở loa ngoài lên.

Sau một hồi chuông, Trần Huy Cường đã bắt máy. Giọng nói tràn ngập kinh ngạc: “Uyển Linh?”

“Cưới Mỹ Hạnh đi.” Dương Uyển Linh không muốn tốn thời gian với anh ta, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính luôn.

“Cô thật sự… hi vọng vậy sao?” Sau mấy giây im lặng, Trần Huy Cường mới buồn bực lên tiếng, ban đầu anh ta vốn tính hỏi “Cô muốn lấy chuyện kia uy hiếp?”, lời sắp ra khỏi miệng anh ta lại nhịn xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.