Chương trước
Chương sau
Mặc dù, Diệp Gia Tuấn đã làm đủ mọi cách để có thể cứu Hạ Nhã Thi ra nhưng dưới sự ngăn cản của Diệp Gia Quân và người đàn ông bí ẩn kia, mấy ngày sau cô ta vẫn bị phán ngồi tù.

Lúc nhận được tin tức Diệp Gia Tuấn đã rất tức giận, thẳng tay gạt đổ bộ ấm trà trên bàn, lảo đảo tiến về phía ti vi, những ngón tay run run chạm vào gương mặt Hạ Nhã Thi. Hai mắt đỏ ngầu, anh ta nghẹn ngào: “Nhã Thi… anh… xin lỗi… chờ anh… anh nhất định sẽ cứu em ra…”

Tin tức liên quan đến Hạ Nhã Thi nhanh chóng kết thúc, trên màn hình xuất hiện bản tin mới và hình của cô ta cũng theo đó mà biến mất.

“Nhã Thi.” Diệp Gia Tuấn hoảng hốt gào lên cố gắng bắt lấy bóng hình Hạ Nhã Thi trong vô vọng.

“Nhã Thi… Nhã Thi… Anh xin lỗi… là anh không bảo vệ được em… xin lỗi…” Anh ta quỳ sụp xuống đất, tay cuộn thành đấm đấm liên tiếp xuống mặt sàn, trên mặt tràn ngập đau khổ và dằn vặt.

Phải qua một lúc lâu, Diệp Gia Tuấn mới ngừng tay lại, biểu cảm khổ sở đã biến mất thay thế bằng oán hận ngút trời. Ah ta nghiến răng nghiến lợi âm thầm thề với chính mình: “Diệp Gia Quân tao sẽ không tha cho mày đâu. Tao nhất định sẽ khiến cho mày phải sống không bằng chết.”

“Anh… cho gọi tôi?” Gã đàn ông dè dặt nhìn bóng lưng Diệp Gia Tuấn, trong lòng thầm kêu khổ, xem ra gã đến không đúng lúc rồi, giờ không biết nên tránh mặt trước hay là chờ Diệp Gia Tuấn sai bảo.

Trong lúc gã lưỡng lự bên kia Diệp Gia Tuấn đã lên tiếng.

“Mau chuẩn bị xe.” Sắc mặt Diệp Gia Tuấn lạnh tanh chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

“Vâng.” Gã tài xế gật đầu lia lịa, vội vã rời đi ngay nhưng vừa đi được hai bước gã dừng lại xoay người chần chừ hỏi, “Anh muốn đi đâu ạ?”

Diệp Gia Tuấn hít một hơi thật sâu cố nén đi nỗi đau đớn trong lòng gặng giọng nói ra địa điểm cần đi: “Cục cảnh sát.”

Tuy nhiên còn chưa gặp được người, trên đường đi Diệp Gia Tuấn nhận được tin dữ Hạ Nhã Thi đã tự sát trong tù, mặc dù được phát hiện kịp thời và ngay lập tức đưa đến bệnh viện nhưng cô ta vẫn không qua khỏi.

Điện thoại trong tay rơi xuống sàn xe hơi, tay chân Diệp Gia Tuấn bủn rủn, cả người đổ ập xuống, đầu óc trở nên quay cuồng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong một khoảnh khắc anh ta cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ mất rồi.

“Diệp đạu thiếu gia… anh… anh có sao không?” Gã tài xế hết hồn nghiêng đầu hét ầm lên.

Diệp Gia Tuấn vươn tay gắng gượng bám víu vào thành ghế trước nghẹn ngào yêu cầu: “Quay xe lại đến bệnh viện.”

Kể từ ngày Hạ Nhã Thi mất, mối quan hệ anh em giữa Diệp Gia Quân và Diệp Gia Tuấn càng trở nên gay gắt và căng thẳng. Mọi người đều hiểu rõ Hạ Nhã Thi chính là giọt nước tràn ly đẩy mâu thuẫn của hai người họ lên tới đỉnh điểm.

Tập đoàn Diệp Khang.

“Diệp tổng không hay rồi, không hay rồi.” Bạch Hải hớt ha hớt hải xông vào văn phòng.

“Có chuyện gì?” Diệp Gia Quân ngước mắt lên khỏi đống tài liệu hơi nhướng mày quan sát anh ta.

“Đại thiếu gia đã tập hợp các thành viên trong hội đồng quản trị, giờ cũng đã mở cuộc họp quản trị rồi. Hơn nữa…” Bạch Hải thở hổn hển rút khăn mùi xoa trong túi lau mồ hôi trên trán, “Trong tay đại thiếu gia còn mang theo một kế hoạch hợp tác lớn nhưng cụ thể là kế hoạch gì thì chưa được công bó.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Gia Quân chẳng chút mảy may dao động, trong lòng âm thầm cười lạnh trước đây giữa bọn họ cũng có đấu đá nhau nhưng chỉ ngầm trong bóng tối còn hiện tại xem ra Diệp Gia Tuấn đã chẳng thể đợi thêm được nữa rồi. Anh thả cây bút trong tay xuống bàn, thong thả đứng dậy, lướt qua Bạch Hải cất giọng nhẹ tênh: “Đi.”

Giống như những gì Bạch Hải nói, lúc Diệp Gia Quân đến phòng họp đã thấy mọi người họp được một lúc. Diệp Gia Tuấn ngồi ở ghế chủ toạ rất ra dáng một vị lãnh đạo.

Sự xuất hiện của Diệp Gia Quân làm cho đám người đang nghị luận sôi nổi bỗng dưng im bặt.

Diệp Gia Quân chẳng buồn tìm tòi xem suy nghĩ của bọn cáo già này, thong dong đi về phía ghế chủ toạ, ánh mắt lãnh đạm sắc bén mang theo trào phúng nhìn xuống Diệp Gia Tuấn. Anh cất giọng châm chọc: “Hiếm có dịp anh đến công ty vậy mà chẳng báo trước với người em trai này một tiếng. Nếu em biết, em đã đoán tiếp anh thật long trọng rồi chứ không phải im hơi lặng tiếng như thế này đâu.”

Đám cổ đông chột dạ lẳng lặng liếc nhìn nhau.

Sắc mặt Diệp Gia Tuấn sa sầm. Diệp Gia Quân không buông tha tiếp tục buông lời chọc cho anh ta mất hứng: “Nhưng mà hình như anh ngồi sai chỗ rồi thì phải.”

Diệp Gia Tuấn làm sao không biết Diệp Gia Quân đang nói móc mình, hai bàn tay đang đặt trên bàn khẽ siết chặt lại thành đấm, lạnh lẽo nói: “Đây vôn dĩ là vị trí của tôi.”

Diệp Gia Quân không phản đối đặt tay lên thành ghế, gật gù đồng tình đáp: “Ừm, sáu năm trước đúng thật đây là chỗ ngồi của anh.”

Nói đến đây anh ngừng lại, thở dài một tiếng: “Chỉ là trí nhớ của anh rõ ràng đã giảm sút đi nhiều rồi, em nhớ không nhầm trước đó chính anh tự mình tuyên bố từ chức, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện nội bộ của Diệp Khang nữa. Hiện tại, anh lại quay sang nói với em những lời này… haiz… thật khiến người làm em này cảm thấy đau lòng mà.”

Một chút xấu hổ hay chột dạ cũng không có, Diệp Gia Tuấn mặt dày mày dạn nói với vẻ đương nhiên đồng thời còn mang theo thách thức: “Đương nhiên là nhớ chỉ là giờ tôi lại muốn can thiệp vào đấy.”

Diệp Gia Quân nhún vai cười như không cười: “Nói vậy thì Diệp Khang đối với anh mà nói chẳng khác gì món đồ chơi trong tay đứa trẻ ba tuổi nhỉ?”

Những người mới gia nhập hội đồng quản trị trong mấy năm gần đây tất nhiên không hề hay biết việc này, thế nhưng đám lão cáo già thì khác, bọn họ đã từng chứng kiến hết tất cả bèn đưa mắt nhìn nhau.

Mấy hành động nhỏ nhặt đó đương nhiên không thoát khỏi mắt Diệp Gia Quân, tất cả đều giống như trong dự liệu. Anh tiếp tục nói thêm vào hòng khuấy động lòng người: “Có phải tới một lúc nào đó chơi chán rồi, anh lại phủi tay một cái để người em trai này thu dọn tàn cuộc cho anh phải không?”

Câu chất vấn của Diệp Gia Quân vừa dứt trong phòng lập tức xôn xao.

“Sáu năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

“Diệp tổng nói vậy là có ý gì?”

Đám người không hiểu đầu cua tai nheo trên mặt nhoáng cái tràn ngập vẻ hoài nghi. Còn người đã biết thì chụm đầu ghé tai nhau thủ thỉ.

“Không sai, sáu năm trước Diệp đại thiếu gia nói từ chức là từ chức chẳng màng đến an nguy của Diệp Khang. Nếu không phải chủ tịch cứng rắn kêu Giản thiếu còn đang đi học về tiếp nhận, thì lần đó không biết Diệp Khang phải chịu tổn thất bao nhiêu nữa.”

“Suy cho cùng chúng ta cũng là vì lợi ích nhưng nếu đánh cược sai thì…”

Bao năm qua bị Diệp Gia Quân chèn ép nên khi Diệp Gia Tuấn đề nghị hợp tác nhằm lật đổ Diệp Gia Quân, bọn họ liền không chút nghĩ ngợi mà đồng ý ngay lập tức. Bây giờ nghe Diệp Gia Quân nhắc đến chuyện cũ đám cáo già chợt tỉnh ngộ và bắt đầu do dự. Không hẹn mà đồng lòng nghĩ:

“Nếu giờ để Diệp Gia Tuấn ngồi vào vị trí kia thì ai có thể đảm bảo anh ta không rời đi một lần nữa?”

Diệp Gia Tuấn nhận ra sự thay đổi của đám người kia, cho nên đối với Diệp Gia Quân càng thêm chán ghét. Có điều, chỉ với mấy câu nói đó mà muốn hạ gục anh ta đúng thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Lòng người đang dần bị mất đi thế nhưng Diệp Gia Tuấn không hề cảm thấy lo lắng ngược lại còn nhàn nhã tựa vào ghế, những ngón tay đang nắm chặt cũng từ từ thả lỏng. Anh ta ý vị sâu xa lên tiếng: “Kẻ thất bại mới cố chấp với quá khứ, người thành công thì sẽ vạch ra kế hoạch cho tương lai.”

Diệp Gia Quân đứng nghe anh ta nói đạo lý chỉ khẽ cười khẩy một tiếng.

Đám người trong hội đồng quản trị đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng đều đợi xem Diệp Gia Tuấn sẽ lấy gì để thuyết phục bọn họ nhưng cũng có không ít người đã bị lung lay, thay vì đặt niềm tin vào một tương lai mù mịt thì bọn họ chọn hiện tại. Bởi suy cho cùng dù Diệp Gia Quân hà khắc nhưng lợi nhuận khủng anh mang về cho Diệp Khang là thật.

Diệp Gia Tuấn tràn tin hứa hẹn: “Tôi Diệp Gia Tuấn lấy danh dự ra thề sẽ làm tốt chức vị tổng giám đốc hơn nữa…”

Anh ta đột nhiên dừng lại hòng kích thích sự tò mò của mấy lão già kia. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh ta, sau khi đã đạt được hiệu quả mong muốn anh ta mới lên tiếng tiếp, từng câu từng chữ mang đầy ẩn ý hòng kích thích lòng tham của lũ người kia: “Sau khi ngồi vào vị trí này, tôi đảm bảo sẽ đặt lợi ích của mọi người lên hàng đầu. Chỉ cần Diệp Khang còn tồn tại, chỉ cần tôi còn một hơi thở thì mọi người sẽ không cần phải lo cơm ăn áo mặc.” Anh ta nghiêng đầu dùng ánh mắt chế nhạo nhìn sang Diệp Gia Quân, “Sẽ không giống người nào đó để các vị thiệt thòi.”

“Chuyện này…”

Cả bọn anh nhìn tôi nhìn anh.

Diệp Gia Quân nhếch môi cười một tiếng, xong xoa cằm tỏ vẻ suy tư: “Nếu như lại xuất hiện một Hạ Nhã Thi thứ hai thì sao?”

Những kẻ có tâm địa bất chính lần nữa trở nên lưỡng lự.

Hạ Nhã Thi chính là chiếc vảy ngược không thể động vào của Diệp Gia Tuấn. Nỗi đau đớn và lửa giận nghi ngút nháy mắt ập, đến anh ta giận run người đập bàn đứng phắt dạy gằm gừ rống lên: “Không cho phép cậu nhắc đến tên cô ấy. Cậu không xứng.”

Mọi người trong phòng bị doạ cho hết hồn ngoại trừ Diệp Gia Quân. Anh lờ đi sự tức giận của Diệp Gia Tuấn tiếp tục chủ đề đang dang dở: “Sáu năm trước, tôi đã dốc hết lòng hết sức vực dậy Diệp Khang sau khủng hoảng, đồng thời cũng mang đến huy hoàng cho Diệp Khang. Còn anh, Diệp Gia Tuấn khi ấy anh đang làm gì? Hay là sống chui rúc giống như một con rùa rụt cổ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.