Dương Uyển Linh nghe có chút choáng váng nhưng những câu hỏi ấy thật ra cũng chính là những băn khoăn trong lòng cô lúc này. Cô đáp: “Mấy chuyện liên quan đến con bé tớ vẫn chưa biết nên xử lý thế nào. Còn người đàn ông kia tớ cảm thấy không giống bố con bé lắm bởi con bé rất sợ anh ta. Nó thà đi với một người xa lạ là tớ chứ không chịu đi cùng anh ta.”
“Rốt cuộc tên đàn ông đó là ai? Có thù hằn gì với cậu mà phải dàn dựng ra cảnh này?” Lý Thùy Châu buồn bực bứt tóc.
Cao Hoàng Lâm ngồi đối diện lập tức giơ tay ngu cản: “Đừng hủy hoại tóc, anh xót.”
Lý Thùy Châu lườm anh ta, không chút kiêng nể mắt: “Anh có bệnh à?”
Có điều, cô nàng cũng không tiếp tục giật tóc mình nữa.
Dư âm qua đi bầu không khí lại trở về bộ dạng căng thẳng như ban đầu.
Vũ Lam Hạ nói ra suy đoán của bản thân: “Người đàn ông đó có khi nào là được thuê không?”
Dương Uyển Linh ngập ngừng, cẩn thận nghiền ngẫm lại dáng vẻ người đàn ông ngày hôm đó, qua một hồi vẫn là bất lực nói: “Người đàn ông đó hình như biết tớ và giọng anh ta cũng rất quen dường như tớ đã nghe ở đâu rồi, nhưng nhất thời tớ không nhớ ra được.”
Cao Hoàng Lâm xung phong nhận việc: “Anh họ của anh làm trong cục cảnh sát để anh nhờ anh ấy điều tra xem thử. Đã là người thì nhất định sẽ để lộ dấu vết.”
Ngày hôm sau, chuyện đời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121160/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.