Chương trước
Chương sau
“Vậy cậu biết ai làm không?" Vũ Lam Hạ cầm ly lên uống một ngụm nước trái cây. Uống xong đặt ly xuống bổ sung thêm, “Không phải là nhà họ Hồ đấy chứ? Nghĩ thế nào cũng thấy bọn họ có khả năng nhất.”

“Có khả năng lắm chứ, chuyện lần này với lần trước bảo đảm là nhà đó làm luôn, bởi thấy Uyển Linh của chúng ta gả vào nhà ngon quá mà, còn bọn họ thì bị quả báo tán gia bại sản, tức lại càng thêm tức." Lý Thùy Châu bắt đầu suy diễn, “Bữa trước có chồng cậu nên bọn khốn đó không dám hó hé câu nào. Giờ thấy chồng cậu đi công tác liền manh động ngay, dám thuê cả đám côn đồ tới đánh cậu luôn.”

Dương Uyển Linh không nỡ cắt ngang lời Lý Thùy Châu, đợi Lý Thùy Châu nói hết cô mới lên tiếng: “Tớ cảm thấy không phải nhà họ Hồ làm. Bọn họ không có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Không phải bọn họ thì là ai?” Lý Thùy Châu kích động quá chừng, thiếu chút bật dậy khỏi ghế, “Cậu đã tra ra được những manh mối gì rồi?”

Vũ Lam Hạ dở khóc dở cười dí trán cô nàng: “Cậu đọc truyện trinh thám nhiều quá rồi đấy hả?”

Cao Hoàng Lâm ở đối diện không tham gia vào, im lặng đợi đáp án.

Dương Uyển Linh gãi gãi mặt, trong giọng nói có hơi áy náy: “Lần trước vì chưa có bằng chứng nên tớ chưa nói với mấy cậu. Thật ra người tớ nghi ngờ là Hạ Nhã Thi.”

“Hạ Nhã Thi?” Ba người nghe xong đồng thanh hô nhưng mang theo ba loại trạng thái biểu cảm khác nhau.

Vẻ mặt Lý Thùy Châu tràn ngập hoang mang, nghi hoặc. Cô gãi đầu cố vắt óc nghĩ xem đó là thần thánh phương nào, bản thân có từng gặp qua chưa. Đáng tiếc nghĩ mãi vẫn không ra: “Ai vậy? Sao nghe tên lạ thế?”

“Đúng vậy cô ta là ai?" Vũ Lam Hạ khá bất ngờ với đáp án nhận được.

Trái lại, Cao Hoàng Lâm không ngạc nhiên hay khó hiểu, anh ta chỉ cau chặt mày, trầm mặc không cho ý kiến gì.

Dương Uyển Linh nhìn một lượt biểu cảm của cả ba, thấy vẻ mặt Cao Hoàng Lâm như thế cũng không thấy lạ, bởi dù sao anh ta cũng là bạn thân của Diệp Gia Quân. Giữa sự thúc giục của hai cô bạn, cô cố gắng lựa lời ngắn gọn, xúc tích và dễ hiểu nhất để nói: “Hạ Nhã Thi là chị dâu của Gia Quân đồng thời cũng là người yêu cũ anh ấy.”

Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ ngây ra một lúc mới tiêu hóa xong lời Dương Uyển Linh nói, tiếp đó đồng thanh hét lớn: “Cái gì?”

Phản ứng của hai cô bạn nằm trong dự liệu của Dương Uyển Linh. Cô cười bất đắc dĩ: “Mối quan hệ hơi phức tạp.”

“Con mẹ nó nào chỉ hơi phức tạp không đâu, là rất phức tạp tới nỗi đầu tớ choáng váng hết cả rồi đây này.” Lý Thùy Châu kích động đến độ văng tục.

Vũ Lam Hạ gật đầu phụ họa theo, há miệng muốn nói lại chẳng biết nên nói thế nào.

Lý Thùy Châu bắt đầu suy diễn lung tung: “Có phải Hạ Nhã Thi, chị dâu dâu gì gì đấy của chồng cậu sau khi gả vào nhà họ Diệp thì bắt đầu tơ tưởng tới em chồng của mình không?”

Nói xong, cô nàng cũng tự cảm thấy mâu thuẫn: “Nếu cô ta có cái suy nghĩ đó anh chồng cậu và Diệp gia sẽ bỏ qua sao?”

Vũ Lam Hạ mặc dù tò mò nhưng vẫn khá bình tĩnh: “Cậu đừng nôn nóng để từ từ Uyển Linh kể rõ.”

Dương Uyển Linh uống một ngụm nước trái cây sau mới từ từ kể: “Hạ Nhã Thi bắt cá hai tay, khi ấy trong lúc quen Gia Quân thì cũng đồng thời quen Diệp Gia Tuấn và đính hôn với anh ta vì khi ấy người thừa kế Diệp Khang có khả năng cao là anh ta. Không may sự việc bại lộ, Diệp Gia Tuấn bị tai nạn trở thành phế nhân nên bị hủy tư cách người thừa kế. Cô ta liền lần nữa bám lấy Gia Quân, gài anh vào bẫy để mang thai Gia Minh. Mặc dù, cô ta đã sinh con cho nhà họ Diệp nhưng không được nhà họ Diệp chấp nhận. Mấy năm sau, chính là hiện tại cô ta mang theo dã tâm quay trở về nước. Còn về sau thì các cậu cũng biết rồi đấy.”

Cô vừa dứt lời, Lý Thùy Châu đã ôm ngực bày ra vẻ mặt sống không nổi nữa: “Mẹ ơi! Nào chỉ là rất rối rắm đâu, đây con mẹ nó là rối loạn luôn rồi.”

Vũ Lam Hạ cũng không khá hơn là bao, vò vò đầu: “Nhưng chẳng phải nói chồng cậu mắc bệnh ghét phụ nữa sao?”

“Tớ cũng không rõ nữa.” Dương Uyển Linh lắc đầu có chút mờ mịt nhìn qua Cao Hoàng Lâm, “Hoàng Lâm, anh là bác sĩ anh nói thử xem... liệu có khả năng không?”

Lý Thùy Châu, Vũ Lam Hạ nghe thế liền dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Cao Hoàng Lâm.

Bộ dáng cà lơ phất phơ lập tức biến mất, Cao Hoàng Lâm ngồi thẳng lưng, giải đáp thắc mắc cho mấy cô: “Bệnh của Gia Quân đối với phụ nữ là vì Hạ Nhã Thi nên mới bị, xuất phát từ tâm lý. Trong tình trạng cậu ấy bị bỏ thuốc, loại bệnh này có tồn tại hay không chúng ta cũng không rõ.”

Dương Uyển Linh nghiền ngẫm, cảm thấy lời Cao Hoàng Lâm nói rất có lý.

Lý Thùy Châu nắm tay Dương Uyển Linh, nhăn mặt bất bình: “Vậy chúng ta chẳng lẽ cứ để yên cho con quỷ cái đó bắt nạt Uyển Linh?”

“Thùy Châu, cậu yên tâm. Tớ sẽ không để Hạ Nhã Thi đạt được mục đích đâu.” Dương Uyển Linh nắm ngược lại tay Lý Thùy Châu an ủi.

Lý Thùy Châu rút tay về đứng phắt dậy, lửa giận trong lòng không cách nào nguôi được: “Không được, tớ phải đi tìm con quỷ đó đập cho một trận nhừ tử mới được.”

Dương Uyển Linh giật mình đứng dậy, cùng Vũ Lam Hạ và Cao Hoàng Lâm vội vàng đuổi theo ngăn cản.

Lý Thùy Châu chưa ra đến cửa đã bị ba người giữ lại.

Mọi người phải khuyên nhủ một hồi, cô nàng mới chịu quay vào trong. Có điều vẫn không vui lầm bầm: “Mấy cậu cứ cản tớ, không thôi nãy giờ chắc con quỷ cái đó bị đánh đến nhập viện rồi.”

Dương Uyển Linh nghe mà buồn cười chịu không nổi, vuốt lưng Lý Thùy Châu dỗ: “Được rồi, được rồi, lần sau sẽ để cho cậu đánh cho cô ta một trận đã đời luôn.”

Lý Thùy Châu hừ hừ mấy tiếng nhưng sau đó cũng không nói thêm gì nữa.

“Uyển Linh, chồng cậu gọi này.” Vũ Lam Hạ cầm điện thoại của Dương Uyển Linh đang để trên bàn lên đưa cho cô.

Dương Uyển Linh nhận lấy, thấy anh gọi đến lồng ngực bỗng trở nên nghèn nghẹn.

“Em nghe.” Dương Uyển Linh bắt máy, giọng nói vô thức mang theo ấm ức.

“Nghe giọng có phải bà Diệp đang nhớ anh không đấy?” Diệp Gia Quân cười, tự hỏi tự trả lời, không hề che giấu sự tự tin, “Chắc là nhớ anh rồi.”

Tiếng cười khẽ từ trong điện thoại truyền qua khiến tai Dương Uyển Linh nóng lên. Cô có thể mường tượng ra dáng vẻ Diệp Gia Quân lúc này, chắc hẳn là mày nhướng cao, khuôn mặt điển trai tràn đầy sự kêu ngạo và tự tin.

Vốn cô cũng rất nhớ anh bèn nhỏ giọng thủ thỉ một câu: “Em nhớ anh.”

Thổ lộ xong, mặt đỏ bừng. Cô xấu hổ đưa mắt nhìn hai cô bạn và Cao Hoàng Lâm, không nhìn thì thôi nhìn một phát liền muốn đập đầu vào gối, bởi ai cũng đang dùng ánh mắt nóng rực mang theo trêu chọc nhìn cô.

Cuộc gọi đã lập tức chuyển thành video call.

Lý Thùy Châu sáp tới trêu: “Chồng yêu muốn nhìn mặt cậu kìa, mau nghe máy đi hí hí.”

Vũ Lam Hạ và Cao Hoàng Lâm người bật cười, người cười tủm tỉm.

Dương Uyển Linh không thể mặt dày ngồi đấy tiếp vội cầm điện thoại chạy ra ban công, bỏ lại mấy tiếng cười ở sau lưng.

“Em đang ở với ai thế?” Diệp Gia Quân cất tiếng hỏi, “Anh nghe thấy có tiếng cười và tiếng nói chuyện thì phải.”

Dương Uyển Linh kéo cửa ban công ngồi xuống ghế mây thành thật trả lời: “Em đang ở cùng với Thùy Châu, Lam Hạ và cả... anh Hoàng Lâm.”

“Hoàng Lâm?” Diệp Gia Quân hỏi lại.

“Vâng.” Dương Uyển Linh ngập ngừng không biết nên nói tiếp thế nào.

“Em có chuyện gì giấu anh đúng không?” Diệp Gia Quân không vòng vo quanh co trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.