Xe chậm rãi lái vào khuôn viên biệt thự của ông bà Diệp.
Trước khi xuống xe, Dương Uyển Linh nói với chú Trương: “Chú về nghỉ ngơi trước đi, không cần ở lại đây đợi con đâu. Khi nào con về, con sẽ gọi điện bảo chú tới đón.”
“Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn thiếu phu nhân.” Chú Trương cảm kích vô cùng.
Đối với sự thấu tình đạt lý, không bởi vì bọn họ là kẻ hầu người hạ mà đối xử tệ bạc hay hống hách giống như những người chủ khác, khiến chú Trương rất quý mến và có hảo cảm với Dương Uyển Linh.
“Vậy con xuống trước. Chú lái xe cẩn thận.” Dương Uyển Linh dặn dò xong thì leo xuống xe.
Đợi xe quay đầu, cô xốc lại tinh thần mới xoay người đi vào nhà.
“Đến rồi hả con?” Lâm Hồng Nguyệt chạy ra đón, từ đầu mày đuôi mắt đều toát lên nét cười. Bà nắm tay cô dắt đi vào trong, “Vào nhà thôi con.”
“Vâng thưa mẹ.” Dương Uyển Linh nhẻn miệng cười đi theo bà, ngó nghiêng xung quanh hỏi, “Bố đâu mẹ?”
“Ngồi đi con.” Lâm Hồng Nguyệt kéo cô ngồi xuống ghế sofa, tiếp đó bà trả lời, “Bố con có hẹn với mấy người bạn đi chơi cầu lông chắc cũng sắp về rồi đấy.”
“Phu nhân, thiếu phu nhân mời hai người dùng nước.” Dì Trần bưng khay đồ uống từ dưới bếp đi lên.
“Cảm ơn dì.” Dương Uyển Linh nhận lấy cốc nước cam tươi cười cảm ơn.
“Thiếu phu nhân đừng khách sáo đây là việc tôi nên làm.” Dì Trần có ấn tượng rất tốt với Dương Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121152/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.