Diệp Gia Tuấn đẩy xe lăn vào phòng, miệng thì buông lời chế nhạo Diệp Gia Quân nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Hạ Nhã Thi.
“Nhã Thi, em không bị dọa sợ chứ?” Thái độ của anh ta khi nói chuyện với Diệp Gia Quân tràn ngập trào phúng, giương cung bạt kiếm nhưng lúc nói với Hạ Nhã Thi lại trở nên khác biệt như đất với trời, hỏi han nhỏ nhẹ, ân cần giống như sợ dọa đến cô ta vậy.
Ánh mắt Diệp Gia Tuấn quá mức nóng rực làm cơ thể Hạ Nhã Thi cũng phát nóng theo. Cô ra cười thầm trong bụng, xem ra Diệp Gia Tuấn vẫn rất yêu và quan tâm đến cô ta.
“Em không sao, chỉ là...” Hạ Nhã Thi lắc đầu, nói một nửa thì im bặt, khóe môi thoáng nở nụ cười buồn bã.
Sắc mặt Diệp Gia Tuấn đanh lại, quả nhiên đã bị dáng vẻ Hạ Nhã Thi lừa, anh ta đau lòng một trận.
“Không phải em keo kiệt mà là bữa cơm này không thể ăn được.” Diệp Gia Quân không mặn không nhạt lên tiếng giải thích.
Dương Uyển Linh nhìn sang Diệp Gia Quân rồi lại nhìn qua Diệp Gia Tuấn, so với Hạ Nhã Thi thì việc anh ta có mặt ở đây càng làm cô bất ngờ hơn. Bởi mấy ngày trước, ngay cả lễ đính hôn của Diệp La Bình anh ta cũng không tham dự, không ngờ hôm nay lại vì Hạ Nhã Thi mà phá lệ đến đây. Xem ra, tình cảm của anh ta dành cho Hạ Nhã Thi chỉ có tăng chứ không có giảm, giống như lời Diệp Gia Quân nói, bệnh tình đã không còn thuốc nào cứu chữa được nữa rồi.
“Sao vậy? Em họ không hoan nghênh anh tới nhà em chơi sao?” Diệp Gia Tuấn nhướng mày, có thể nghe ra trong giọng nói anh ta vô cùng bất mãn và không hài lòng.
“Em không có ý đó.” Đôi mắt Diệp Gia Quân lạnh đi, liếc sang Hạ Nhã Thi, “Anh họ à, anh rõ ràng biết rõ chuyện năm đó cô ta làm với chúng ta ghê tởm tới mức nào. Em ngồi chung bàn với cô ta sợ sẽ buồn nôn, ăn không ngon mất.”
Dương Uyển Linh mím mới cố nhịn cười, giờ cô mới biết người đàn ông này cũng miệng lưỡi xéo sắc lắm.
Mặt mày Hạ Nhã Thi tái mét, cô ta nghẹn ngào, giọng cũng lạc hẳn: “Gia Quân, anh quá đáng rồi đó.”
Diệp Gia Tuấn lờ đi lời giải thích của Diệp Gia Quân, ánh mắt đột nhiên xa xăm, khe khẽ thở dài: “Lâu rồi anh không được ăn cơm do chính tay Nhã Thi làm, hoài niệm thật đấy.”
Hạ Nhã Thi liền thuận theo nói ngay: “Tối nay em có mượn dùng nhà bếp Gia Quân nấu món bít tết kiểu Pháp. Nếu mọi người đã đông đủ chúng ta cùng nhau ăn đi.”
Diệp Gia Tuấn đẩy xe lăn đến bên bàn: “Được. Cũng không còn sớm nữa cùng nhau dùng bữa thôi, chứ để thức ăn nguội lại nhọc công Nhã Thi của chúng ta hâm lại.”
Nhìn hai người kẻ xướng người họa, tự tiện thay người khác quyết định, chân mày Diệp Gia Quân khẽ cau lại.
Diệp Gia Minh bất ngờ nhảy ra chắn ngang đường đi của Diệp Gia Tuấn.
Dương Uyển Linh muốn giữ cậu nhóc lại nhưng đã không kịp.
Diệp Gia Minh giận dội hét ầm lên đuổi người: “Nhà cháu không hoan nghênh bác, không cho phép bác vào. Bác đi đi, cháu ghét bác.”
Nụ cười trên môi Diệp Gia Tuấn không giảm, chỉ cho rằng con nít không hiểu chuyện, nhẹ giọng vỗ về: “Gia Minh ngoan tránh đường nào.”
Diệp Gia Minh bướng bỉnh không chịu nhường đường: “Cháu không tránh. Bác nói giúp người phụ nữ kia, bác cũng xấu xa đáng ghét như bà ta. Hai người mau đi ra khỏi nhà cháu, cháu ghét hai người, cháu không hoan nghênh hai người.”
Diệp Gia Quân bấy giờ mới ra mặt, nắm lấy tay Diệp Gia Minh kéo về phía mình, nghiêm túc răn dạy: “Gia Minh không được hỗn, đó là bác cả của con đấy.”
Diệp Gia Minh giãy khỏi tay Diệp Gia Quân, lần nữa xông đến chắn trước mặt Diệp Gia Tuấn, ngửa cổ rống to: “Không, con ghét bác ấy, ai bảo bác ấy hùa theo người phụ nữ xấu xa kia chi.”
“Gia... Minh... là mẹ không tốt mới khiến con... hận mẹ như vậy.” Hạ Nhã Thi ôm mặt nức nở tự trách.
Thấy cô ta khóc, Diệp Gia Tuấn chẳng cần biết đúng sai ngay lập tức cất cao giọng khiển trách Diệp Gia Quân: “Bình thường em dạy thằng bé ứng xử với người lớn thế nào vậy? Cứ để mặc nó trả treo thế hả?”
Chưa đợi Diệp Gia Quân lên tiếng, Dương Uyển Linh đã đứng ra đỡ lời thay: “Anh họ anh nói thế là quá nặng lời rồi. Gia Minh thường ngày rất ngoan, rất lễ phép. Chỉ tại cô Hạ đây vừa rồi có những hành động quá mức... khiến thằng bé bị sợ, nên mới nói năng không biết chừng mực như thế. Mong anh họ đừng để trong lòng.”
Diệp Gia Tuấn hừ lạnh một tiếng, không hề bị lời nói của Dương Uyển Linh thuyết phục. Anh ta đẩy xe lăn để tầm mắt hướng về phía cô: “Cô Dương, tôi đang hỏi Gia Quân chứ không phải hỏi cô. Cô có biết chen ngang cuộc trò chuyện của người khác là rất mất lịch sự không?”
“Tôi...” Dương Uyển Linh bối rối, nhất thời bị anh ta nói cho cứng họng.
Diệp Gia Quân nén giận, lên tiếng bênh vực cho vợ con mình: “Em với Uyển Linh giờ đã là vợ chồng, lời cô ấy nói cũng là lời em, không cần phải phân biệt rạch ròi quá mức. Vả lại, lời trẻ con nói trong lúc nóng giận thôi mà, anh cần gì phải tức giận thế chứ?”
Diệp Gia Tuấn cố ý xuyên tạc lời Diệp Gia Quân nói. Anh ta cười khẽ: “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ha ha. Anh hiện tại đã là người không quyền không thế, lại còn tàn phế, khó tránh em không coi anh ra gì.”
Giọng nói của Diệp Gia Quân cũng lạnh đi mấy phần: “Đã muốn vu oan cho người khác thì sợ gì tìm không ra lý do.”
Hai người nhìn nhau. Bầu không khí xung quanh bỗng chốc nồng nặc mùi thuốc súng.
Dương Uyển Linh bị bầu không khí này làm cho căng thẳng theo, có cảm giác một giây giây hai người họ sẽ lao vào đánh nhau.
“Thôi đủ rồi, đủ rồi.” Hạ Nhã Thi chen vào giữa hai người đàn ông, tự cho mình là nữ chủ nhân nhà họ Diệp, lên tiếng hòa giải cho hai anh em, “Khó có dịp mọi người đông đủ, hai anh mỗi người bớt một câu đi. Mau ăn cơm thôi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mất.”
Nét âm u trên khuôn mặt Diệp Gia Tuấn nháy mắt rút sạch, trở về dáng vẻ nho nhã, ấm áp như xưa: “Ừm, Nhã Thi cất công chuẩn bị món ăn ngon như vậy, nếu để nguội thì tiếc lắm.”
“Để em dọn thức ăn.” Hạ Nhã Thi lau nước mắt còn vương trên mặt, đi nhanh đến bếp.
“Anh đến phụ em.” Diệp Gia Tuấn đẩy xe lăn theo sát phía sau.
Dương Uyển Linh và Diệp Gia Quân nhìn nhau, ai cũng đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
“Ai cho hai người vào vào, con ghét bác, con ghét bác, cả người phụ nữ kia nữa. Tôi ghét bà, bà không được động vào bếp, ai cho bà lấy đĩa nhà tôi.” Diệp Gia Minh kích động nhảy cẫng lên.
“Gia Minh.” Diệp Gia Quân đau đầu chịu không nổi, túm lấy tay nhóc, “Con thôi ngay cho bố.”
“Nhưng ông ta giúp người phụ nữ xấu xa kia, con ghét ông ta.” Diệp Gia Minh phồng má, ấm ức gào to.
“Diệp Gia Minh, bố bảo đừng quậy nữa có nghe không?” Diệp Gia Quân đang buồn bực nên khó tránh khỏi lớn tiếng.
Diệp Gia Minh cắn môi rưng rưng nước mắt sau đó vùng thoát khỏi tay anh, chạy vụt ra ngoài: “Con ghét bố.”
“Gia Minh.” Dương Uyển Linh lo lắng gọi với theo, rồi quay sang hạ thấp giọng, nói vội với Diệp Gia Quân, “Em đi tìm thằng bé. Anh ứng phó với bọn họ đi.”
Diệp Gia Quân gật đầu đồng ý.
Hạ Nhã Thi nhanh chóng dọn thức ăn lên bàn, nhiệt tình mời: “Gia Quân đừng mãi đứng đó mau lại ngồi xuống ăn này... ơ Uyển Linh cũng đi rồi hả?”
“Người phụ nữ không có phép tắc giữ lại thì có ích gì?” Diệp Gia Tuấn cầm dao lên thong thả cắt bít tết, “Em mời khách như thế hả? Anh và Nhã Thi đâu phải khỉ rạp xiếc, không cần nhiều người vây xem vậy đâu.”
Diệp Gia Quân hất tay ra hiệu cho Trần Văn Thành và đám người làm lui xuống, còn mình thì đi đến kéo ghế ngồi xuống: “Lý do em cưới Uyển Linh, em nghĩ chắc anh là người rõ hơn ai hết.”
Hạ Nhã Thi lộ vẻ tò mò nhưng cô ta hiểu rõ lúc này không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
“Lấy phải một người vợ như thế, em họ cũng thật đáng thương. Chẳng bù với Nhã Thi vừa xinh đẹp lại dịu dàng, rộng lượng, lễ nghĩa vẹn toàn.” Diệp Gia Tuấn nhìn chằm chằm Hạ Nhã Thi, trong mắt ngập tràn vẻ si mê.
“À! Hóa ra trong mắt anh một người phụ nữ dụ dỗ em chồng lên giường mới được xem là lễ nghĩa vẹn toàn.” Diệp Gia Quân nở một nụ cười đầy chế giễu, “Vậy em thà rằng cả đời này vợ em đều không hiểu chuyện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]