Nụ cười trên môi Diệp Gia Quân càng thêm sâu, ánh mắt lại một mảnh lạnh lẽo như băng: “Cô Hồ không cần phải sợ, nếu cô đã là em vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ đối xử tử tế với cô rồi.”
Lẽ nào Diệp Gia Quân muốn giao cô ta cho cảnh sát?
Thân thể Hồ Mỹ Hạnh khẽ run lên, trước đó cảm thấy chỉ cần có thể làm cho Dương Uyển Linh sống khó coi hơn cả chết thì bắt cô ta trả giá thế nào cũng được, nhưng khi thực sự xảy ra cô ta lại thấy không cam lòng, thấy sợ hãi và khủng hoảng tột độ.
“Nghe nói nhà cô thiếu của bọn cho vay nặng lãi một số tiền lớn và không có khả năng để trả, tin là đám người đó sẽ tìm một nơi tốt cho cô.” Diệp Gia Quân nói những lời đe dọa bằng chất giọng êm tai quá đỗi như thể đang trò chuyện hàn huyên.
“Không. Tôi không muốn.” Trên mặt Hồ Mỹ Hạnh toát lên vẻ kinh hãi, sợ sệt. Nếu cô ta rơi vào tay bọn côn đồ đó, nhất định sẽ chết không được toàn thay mất.
Hồ Mỹ Hạnh cuống cuồng đứng lên, xô đẩy đám khách mời đang vây xem, co giò chạy thục mạng: “Tránh ra, tránh ra.”
Khách khứa ai cũng sợ vạ lây vội vã tản ra nhường đường.
Diệp Gia Quân lạnh lùng nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của Hồ Mỹ Hạnh. Đợi cô ta thoát khỏi vòng người, anh mới quay sang nói với bốn người vệ sĩ được anh dẫn tới: “Đừng dọa đến khách, đợi cô ta ra khỏi nhà hàng thì bắt cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/2121134/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.