Hứa Vân Thùy cười lém lỉnh, nháy mắt với Diệp Gia Minh, buông lời trêu ghẹo: “Từ hồi bé em đã thích chị rồi á nha.”
Diệp Gia Minh buồn bực, ai thèm thích chị ta cơ chứ. Cậu làm mặt quỷ: “Không thèm thích chị đâu.”
Nói xong mới phát hiện mình nói hớ, may thay mọi người đều tưởng nhóc xấu hổ mà đồng loạt cười vang.
Lâm Hồng Nguyệt cười không khép được miệng, có dự cảm con dâu sắp về tay đến nơi rồi. Bà nhìn sang Dương Uyển Linh, bỗng nhớ sực ra mục đích ban đầu của bà, nhiệt tình mời: “Uyển Linh tối nay ở lại nhà cô ăn cơm nhé? Hôm nay cô đặc biệt xuống bếp đó, con thích ăn món gì? Đừng ngại cứ nói với cô, cô nấu cho con ăn.”
Trước sự nhiệt tình và niềm nở ấy, lời từ chối đã nghĩ sẵn từ sớm không cách nào thốt ra khỏi miệng, Dương Uyển Linh cười ngượng ngùng: “Món nào con cũng thích hết ạ.”
“Cô Lâm Nguyệt nấu ăn ngon số một luôn. Mấy năm nay ở nước ngoài, mỗi lần nghĩ đến thức ăn cô nấu là con lại thèm chịu không nổi.” Hai mắt sáng lên, Hứa Vân Thùy chen vào, miệng như bôi mật, cất giọng ngọt xớt nịnh nọt.
“Tối nay, cô phải làm thật nhiều món ngon cho Vân Thùy của cô ăn ớn luôn mới được.” Lâm Hồng Nguyệt nghe đến mát lòng mát dạ.
“Món đó con thích ăn nhất mà, cô sao quên được.” Lâm Hồng Nguyệt vỗ vỗ tay cô ta, vui vẻ đáp ứng sau quay sang Dương Uyển Linh, “Đúng rồi Uyển Linh, con có dị ứng với thực phẩm nào không?”
Dương Uyển Linh đang ngẩn người lắng nghe cuộc đối thoại qua lại giữa Lâm Hồng Nguyệt và Hứa Vân Thùy, bất ngờ bị gọi, cô giật mình, cười đáp: “Con không ạ.”
Lâm Hồng Nguyệt liền tấm tắc khen cô dễ nuôi, sau lại cười bảo: “Mấy đứa cứ chơi tự nhiên nhé, cô xuống bếp nấu đã.”
“Để con…” Dương Uyển Linh đang định nói để cô xuống bếp phụ bà, có điều Hứa Vân Thùy đã giành nói trước.
“Con không chơi đâu, con muốn xuống bếp phụ cô cơ.” Cô ta lắc lắc tay bà làm nũng, âm cuối kéo dài một đoạn.
Dương Uyển Linh cười khổ, đợi cô ta nói xong mới lên tiếng: “Con cũng muốn giúp.”
Lâm Hồng Nguyệt cực kì vui, nói tận mấy tiếng “tốt”, Dương Uyển Linh cứ vậy mơ mơ hồ hồ lẽo đẽo đi theo, cảm xúc trong lòng rất khó diễn tả, khi thì hối hận tại sao bản thân không rời đi, lúc lại trở nên căng thẳng, đoán xem Diệp Gia Quân lát nữa tới trông thấy cô sẽ có phản ứng thế nào.
“Uyển Linh lại đây.” Giọng nói và độ ấm lòng bàn tay của Lâm Hồng Nguyệt khiến cô sực tỉnh, cơ thể bị kéo lên phía trước, từ nắm cổ tay chuyển sang khoác tay cô, tay còn lại thì khoác tay Hứa Vân Thùy.
Ba người giữ tư thế ấy sóng vai nhau cho đến khi vào bếp mới tách ra.
Phòng bếp rất lớn, sạch sẽ, ngăn nắp và vô cùng ấm cúng.
Lâm Hồng Nguyệt xoay người đi đến bên tủ lạnh mở cửa ra, dòm vào trong, vừa lục lọi tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn vừa nói: “Bình thường dì Trần sẽ nấu ăn nhưng hôm nay cô bảo dì về sớm rồi.”
Dương Uyển Linh tiến lên phụ giúp, bà liền đưa cho cô ba hộp nhựa trong suốt hình chữ nhật, bên trong mỗi hộp chứa đầy cá, tôm và mực.
Hứa Vân Thùy cũng không chịu lép vế, sang đứng bên tay trái Lâm Hồng Nguyệt cầm giúp bà rau, hành tây, trứng gà.
Lâm Hồng Nguyệt nhặt lấy hai củ khoai tây ở bên cánh tủ lạnh lên, hơi nghiêng đầu, tay còn lại chỉ về hướng bàn trắng gần cạnh bếp: “Hai đứa đem lại để trên bàn giúp cô.”
“Vâng ạ!” Hai người đồng thanh đáp.
Dương Uyển Linh quay trở lại nhận lấy thêm mấy hộp nữa là thịt heo, thịt sườn.
Sau khi cảm thấy nguyên liệu đã đủ, bà lấy thêm ít hành lá rồi đóng tủ lại, mang qua đặt xuống bàn, bắt đầu phân công: “Tối nay cô là người nấu chính, hai đứa đứng phụ cô được rồi.”
“Phụ thế nào vậy cô?” Hứa Vân Thùy bày ra tư thế sẵn sàng giống như chỉ cần bà nói ra cô ta sẽ bắt tay vào làm ngay lập tức.
Lâm Hồng Nguyệt chỉ chỉ rau củ quả trên bàn: “Hai đứa nhặt rau, xắt hành tây, hành lá, củ cải, khoai tây,... giúp cô nhé.”
Hứa Vân Thùy nghiêm túc “dạ” một tiếng, quay sang Dương Uyển Linh chia việc: “Trước tiên chị nhặt rau, tôi gọt khoai tây, chị thấy được không?”
“Được.” Đối với sự phân công này, Dương Uyển Linh không có ý kiến, vươn tay lấy bó rau, lại xoay người đi mấy bước đến kệ bếp lấy rổ, rồi thoăn thoắt nhặt rau, động tác lưu loát tựa nước chảy mây trôi.
Lâm Hồng Nguyệt không nói gì nhưng ánh mắt nhìn cô lại tràn ngập tán thưởng.
Hứa Vân Thùy nhìn động tác lưu loát của cô có hơi giật mình, cô ta không muốn thua kém, cầm dao lên, bắt đầu vụng về gọt khoai tây.
Nhặt rau xong, Dương Uyển Linh đem rau đến bên bồn nước rửa sạch, suốt cả quá trình hiếm khi mở miệng. Một phần vì trong lòng đang loạn không biết lát nữa phải đối mặt với Diệp Gia Quân thế nào, một phần vì tính cô ít nói, một phần lại là vì không thể chen vào chủ đề trò chuyện của hai người họ.
Trái ngược với cô, Hứa Vân Thùy có tính cách rất cởi mở, rất biết khuấy động bầu không khí. Cô ta hết nói chuyện trời nam đất bắc lại kể đến chuyện chính mình, nào là mấy ngày trước trong khu chung cư bố mẹ cô ta xuất hiện một con mèo hoang trông đáng thương lắm, cô ta cho nó ăn, không ngờ con mèo ấy liền theo cô ta về nhà, năn nỉ mãi cuối cùng bố mẹ cũng cho nuôi, tiếp đó kể sang chuyện mấy năm nay du học ở nước ngoài, gặp được người bạn nào tốt, món ăn ở đâu ngon nhất, đặc sản nước đó là gì,...
Hứa Vân Thùy kể chuyện thú vị lắm, ngay tới Dương Uyển Linh cũng vô thức lắng nghe chăm chú.
“Phải rồi, sao con không thấy Gia Tuấn với Gia Bảo đâu nhỉ?” Cô ta hé một mắt lột hành tây, đầu hơi ngửa ra sau, thay đổi đề tài hỏi sang chuyện nhà Lâm Hồng Nguyệt.
Bàn tay đang chiên cá của Lâm Hồng Nguyệt không dừng lại, lắc đầu than thở:
“Ôi! Gia Bảo, cái thằng nhóc thúi đó không biết đang lêu lỏng chè chén nơi nào nữa. Một năm, cô chú chẳng thấy mặt nó bao nhiêu lần, không tụ tập đàn đúm với bạn thâu đêm suốt sáng thì xách balo đi du lịch với đám bạn nó, nói cái gì mà đi nghiên cứu kì quan thể gian, mở mang hiểu biết, mỗi lần đi là suốt mấy tháng liền. Nếu con đến sớm một tuần thì có thể gặp được nó rồi đấy.”
Hứa Vân Thùy cười rồ lên, nước mắt lại chảy ròng ròng: “Lúc nhỏ, em ấy từng nói với con lớn lên sẽ đi thám hiểm khắp mọi nơi trên thế giới, khi ấy con không để trong lòng, cứ nghĩ Gia Bảo buột miệng nói chơi thôi.”
“Thằng nhóc thúi đó cô chú hết nói nổi rồi.” Trên mặt Lâm Hồng Nguyệt lộ vẻ bất lực, lúc quay sang thấy mặt Hứa Vân Thùy tèm lem nước mắt, bà bật cười đoạt lấy hành tây, “Ôi chao! Để đấy lát cô lột cho.”
“Vâng.” Hứa Vân Thùy không tiếp tục cậy mạnh, hành này hăng quá, khiến mắt cô ta cay xè, cực kì khó chịu, nâng tay lau nước mắt, gật đầu đồng ý.
“Để con làm cho ạ.” Dương Uyển Linh đặt khoai tây đã thái sợi vào đĩa, nhìn củ hành tây trên tay bà đề nghị.
Lâm Hồng Nguyệt cười đưa cho cô, tiếp đó lấy đũa lật cả đang chiên trong chảo lên.
“Còn anh Gia Tuấn ạ?” Hứa Vân Thùy rời mắt khỏi đôi tay đang thái hành tây, quay về để tài cũ, đôi mắt đỏ hoe chớp mấy cái giống như vừa khóc xong.
Lâm Hồng Nguyệt tắt bếp, đặt hai con cá vàng ươm vào đĩa, rầu rĩ trả lời: “Gia Tuấn ở trong phòng ấy, haiz, thằng bé từ khi... trở nên như vậy đều chỉ ru rú ở trong phòng… haiz.”
Bà còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng cuối cùng lại thở dài rồi trầm mặc im lặng.
Bầu không khí chợt lắng xuống, có chút nặng nề. Ngoài tiếng xì xèo của thức ăn phát ra trong xoang, tiếng thái hành, thì cũng chỉ tiếng cơm sôi ùng ục.
Tâm trạng Dương Uyển Linh thoáng chốc bị những lời Lâm Hồng Nguyệt kể và bầu không khí nặng nề làm cho ảnh hưởng, không khỏi chùng xuống, trong đầu lần nữa hiện lên bóng dáng Diệp Gia Tuấn ngồi bất động trong căn phòng tối đen, âm u. Cô muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng đến ngạt thở này, có điều khi há miệng lại chẳng biết nói gì. Cuối cùng, cô rủ mắt, đem hành tây đã sắt bỏ vào trong nước đá ngâm, ngẩn người.
Hứa Vân Thùy không làm cô thất vọng, cô ta hắng giọng thay cô phá vỡ cục diện bế tắc: “Khi nào Gia Quân qua vậy cô?”
“Thằng bé bảo sáu giờ qua.” Lâm Hồng Nguyệt quay đầu nhìn đầu hồ treo tường trên vách đối diện gần cửa ra vào, áng chừng thời gian nói, “Cũng sắp rồi, nửa tiếng nữa.”
Nhắc tới người nọ, Dương Uyển Linh liền thoát khỏi trạng thái ngẩn người, cả người liền căng như dây đàn, vểnh tai lên hồi hộp nghe ngóng.
Lại nghe Hứa Vân Thùy hỏi: “Anh ấy có thường về không cô? Có anh ấy và Gia Minh cô chú cũng đỡ buồn hơn cô nhỉ?”
Nói đến Diệp Gia Quân, tâm trạng Lâm Hồng Nguyệt tốt lên hẳn: “Bình thường cũng hay về lắm nhưng mấy tháng gần đây thằng bé bận ít về, chỉ có Gia Minh về chơi với cô chú thôi. Tối nay cô phải nói hết nước hết cái mới về đấy, ôi, con trai lớn rồi không giữ được nữa mà.”
Nghe cách bà ví von, Hứa Vân Thùy nhịn không được bật cười xong mới cảm thán nói: “Tính ra hơn bốn năm con chưa gặp anh ấy, không biết anh ấy bây giờ thế nào rồi.”
Dương Uyển Linh nghe xong câu này cũng không thấy có gì lạ, nhưng khi nghe hai người họ nói tiếp, trong đầu cô liền lấp đầy dấu chấm hỏi.
Lâm Hồng Nguyệt đổ sườn vào chảo, đảo đều tay, không chút nể nang nói xấu con trai: “Ngày càng như tảng băng di động ý, con biết không, giờ trên mặt nó chỉ thiếu khắc lên dòng chữ ‘cấm người đến gần’ nữa thôi đấy.”
Hứa Vân Thùy cười thành tiếng, giọng điệu hơi hoài niệm: “Ai da, thật nhớ tính cách anh ấy ngày xưa quá đi, dịu dàng, ấm áp biết bao.”
Lâm Hồng Nguyệt thở dài, trong giọng nói của bà, Dương Uyển Linh nghe ra có vài phần tức giận: “Đúng vậy, không biết nhà chúng ta đã tạo nghiệp gì nữa.”
“Khiến cô nhớ tới chuyện không vui rồi. Con xin lỗi.” Hứa Vân Thùy áy náy.
“Không sao, thỉnh thoảng cô cũng hay nhớ lại mà, không trách con được.” Lâm Hồng Nguyệt buồn nhanh vui cũng nhanh, nhoẻn miệng cười, nỗi phiền muộn trên mặt đã hoàn toàn biến mất tăm.
Hai người lại nói sang chuyện khác, bầu không khí nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Dương Uyển Linh vớt hành tây ra khỏi nước lạnh, qua một lúc vẫn không thoát ra được chuyện ban nãy, nghi hoặc tựa như sóng biển cuồn cuộn dâng cao trong lòng, đáng tiếc không có lời giải đáp.
Chẳng biết qua bao lâu sau lưng truyền tới tiếng bước chân.
“Gia Quân đến rồi đấy, ba cô cháu nấu nướng xong chưa?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]