Trong một căn phòng rộng lớn, xa hoa, được trang hoàng theo phong cách châu u cổ điển với gam màu trắng chủ đạo. Dương Uyển Linh ngồi trước bàn trang điểm, trên người diện bộ váy cưới trắng tinh xinh đẹp, hồi hộp đợi Trần Huy Cường đến.
Không khí thoáng thoảng hương hoa thơm ngát, giai điệu bài hát Beautiful in white da diết, du dương, càng làm lòng Dương Uyển Linh thêm nhộn nhạo. Cô ngắm mình trong gương, khóe môi nhịn không được cong lên nụ cười hạnh phúc lại có chút bẽn lẽn:
“Huy Cường có đang căng thẳng giống mình không? Lát nữa gặp, liệu anh ấy có kích động đến mức... hôn mình không nhỉ?”
Vừa nói dứt lời gò má Dương Uyển Linh đã hây hây đỏ.
“Uyển Linh.” Sau lưng bất chợt vang lên giọng nói.
Dương Uyển Linh quay đầu, nở nụ cười tươi rói với người mới đến: “Quỳnh Thương, cảm ơn cậu đã nhận lời làm phù dâu giúp mình.”
Lệ Quỳnh Thương mỉm cười đi tới bên cô, trên tay cầm theo hai tách trà bốc khói nghi ngút: “Chúc mừng cậu nhé, Uyển Linh.”
Cô ta đưa một ly trà đến trước mặt Dương Uyển Linh, “Nào, mình lấy trà thay rượu kính cậu một ly. Chúc cuộc sống sau khi kết hôn của cậu hạnh phúc mỹ mãn, sớm sinh quý tử.”
Dương Uyển Linh giơ tay nhận lấy, hoàn toàn không để ý đến việc sau khi cô lấy tách trà, bàn tay Lệ Quỳnh Thương đột nhiên phát run.
Trong mắt tràn ngập ý cười pha lẫn ngượng ngùng, Dương Uyển Linh đưa tách trà lên môi nhấp một ngụm: “Cảm ơn, mình nhận lời chúc tốt lành của cậu rồi nhé!”
Cô nghiêng người đặt tách trà lên bàn trang điểm, khi xoay người lại vừa hay phát hiện Lệ Quỳnh Thương đang một hơi uống cạn sạch trà trong tách. Cô giật mình vội la lên ngăn cản: “Này, trà nóng đó cậu coi chừng bỏng.”
Đáng tiếc đã không kịp, Lệ Quỳnh Thương ôm ngực ho sắc sụa, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Quỳnh Thương, cậu có làm sao không?” Dương Uyển Linh lo lắng bật dậy khỏi ghế.
Ngay khi cô muốn tiến lên giúp đỡ Lệ Quỳnh Thương, đầu óc bất chợt quay cuồng choáng váng, bước chân lảo đảo, suýt nữa không đứng vững. Cô vội chụp lấy cạnh bàn, khó hiểu than nhẹ: “Sao bỗng dưng chóng mặt thế này?”
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra, một đám đàn ông hùng hổ xông vào, dẫn đầu là Lưu Mỹ Nga. Bà ta chỉ tay vào Dương Uyển Linh hét lớn: “Mau bắt lấy nó, nhanh lên.”
Dương Uyển Linh thầm than không ổn, xách váy bỏ chạy nhưng vừa mới chạy được hai bước, người đã xụi lơ, ngã khuỵu xuống đất.
Chẳng cần tốn sức, hai gã đàn ông đã tóm được cô.
Dương Uyển Linh hoảng sợ phát hiện bản thân không thể chống cự, sức lực toàn thân như thể bị rút cạn, đến giơ tay nhấc chân cũng chẳng có sức. Cô lắc đầu, cố gắng xua tan cảm giác choáng váng, cất giọng đe dọa: “Huy Cường sắp tới rồi, tốt nhất bà mau thả tôi ra, nếu không anh ấy sẽ không tha cho bà đâu.”
Lưu Mỹ Nga không thèm đếm xỉa tới lời cảnh cáo của cô, chống nạnh, chỉ đạo: “Đưa nó ra ngoài bằng cửa sau. Cẩn thận một chút, đừng để cho người ta thấy đấy.”
“Rõ.” Hai gã đàn ông hợp sức lôi Dương Uyển Linh ra cửa.
“Quỳnh Thương cứu tớ, cứu tớ với.” Dương Uyển Linh hướng ánh mắt sang cầu cứu Lệ Quỳnh Thương.
Nào ngờ, Lệ Quỳnh Thương lại vờ như không nghe thấy, cúi đầu im lặng, đứng bất động ở một góc tựa như khung cảnh hoảng loạn trong phòng không hề liên quan gì tới cô ta.
Dương Uyển Linh ngỡ ngàng, nhớ đến tách trà vừa rồi, cô càng khó tin nhìn cô bạn thân của mình, đau đớn chất vấn: “Chẳng nhẽ cậu cùng một giuộc với bà ta?”
Lệ Quỳnh Thương không đáp, chỉ có đầu càng thêm cúi thấp, và bả vai không ngừng run lên.
“Đồ ngu, mau bịt miệng nó lại, muốn nó la cho cả làng tới xem hay gì?” Lưu Mỹ Nga rống lên tức giận như thể giây sau sẽ xông tới xé xác đám người ngu ngốc này.
Cảm giác tuyệt vọng nhanh chóng cắn nuốt lấy Dương Uyển Linh, cô trợn trừng hai mắt, bất lực nhìn bàn tay thô ráp chụp lên mặt mình.
“Không.” Dương Uyển Linh choàng tỉnh, ngồi bật dậy, chăn trên người theo động tác bất chợt của cô mà trượt xuống, để lộ cơ thể mảnh mai nhễ nhại mồ hôi đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên vai Dương Uyển Linh đồng thời trên đỉnh đầu truyền xuống giọng nói tràn đầy quan tâm: “Uyển Linh? Em không sao chứ? Gặp ác mộng à?”
Độ ấm trên vai giúp cơ thể Dương Uyển Linh ngừng phát run. Cô ngẩng mặt, chạm phải ánh mắt lo lắng của Diệp Gia Quân, nỗi kích động, hoảng loạn trong lòng không hiểu sao từ từ lắng xuống.
Cô nhận ra mình đang ở phòng khách, tivi đối diện đang chiếu một bộ phim tình cảm cô không biết tên, trên người đắp chăn mỏng, mờ mịt không rõ cô đã cuộn tròn trên ghế sofa ngủ quên từ lúc nào.
“Em ổn chứ?” Diệp Gia Quân nhíu mày trước bộ dạng ngẩn ngơ của Dương Uyển Linh. Bàn tay đặt trên vai chuyển sang chạm má cô, vuốt nhè nhẹ.
Dương Uyển Linh hoàn hồn, khẽ lắc đầu đáp: “Giấc mơ hơi đáng sợ. Giờ em không sao rồi.”
Diệp Gia Quân còn chưa an tâm, hé môi tính nói gì đó thì bị chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang. Anh xoay người cầm lấy di động ở trên bàn lên, nhấn nút nghe.
“Bố, ngày mốt bố về nhà ông bà nội ăn cơm ạ? Lúc nãy con có nghe bà nói.” Điện thoại vừa kết nối, Diệp Gia Minh ở đầu dây bên kia đã lập tức nói.
“Ừ, ngày mốt bố về.” Diệp Gia Quân trả lời.
Dương Uyển Linh theo phản xạ nghiêng mặt nhìn sang.
“Đừng! Bố đừng có về.” Giọng Diệp Gia Minh trở nên kích động, gần như là hét vào điện thoại.
Màng nhĩ Diệp Gia Quân đau nhói, anh nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Diệp Gia Minh gấp gáp thuật lại chuyện cậu tình cờ nghe thấy bà với ông nội nói: “Bà nội đã tìm bạn gái cho bố, hi vọng bố sẽ cưới chị ta về, còn chuẩn bị bỏ thuốc vào thức ăn của bố nữa. Mặc kệ, bố có thích hay không, cứ gạo nấu thành cơm trước đã rồi tính.”
Diệp Gia Quân thoáng nhìn qua Dương Uyển Linh, sau đó cầm điện thoại ra ngoài ban công nghe.
Dương Uyển Linh ngơ ngác nhìn theo, trái tim bị bóng lưng Diệp Gia Quân đâm cho đau nhói, trong đầu bắt đầu miên man suy nghĩ vẩn vơ: Diệp Gia Quân có ý gì? Tại sao không đứng trước mặt cô nghe máy của Gia Minh? Có chuyện gì không thể để cô nghe? Là liên quan đến chuyện nhà anh? Hay là anh không tin tưởng cô?
Càng nghĩ Dương Uyển Linh lại càng thấy khó chịu. Cô rủ mắt, mím chặt môi, cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo, cô độc giống hệt như rắn độc đang từng chút từng chút trườn bò lên người mình.
Hầu như mỗi tháng, Diệp Gia Quân đều sẽ đưa Gia Minh về nhà ít nhất một hai hôm, thế nhưng chưa từng nói sẽ dẫn cô về. Cô đã từng nghiền ngẫm vấn đề này rất nhiều lần. Cuối cùng, tự nghĩ ra một câu trả lời thích hợp nhất, để tự thuyết phục lấy chính mình.
Diệp Gia Quân làm thế là để bảo cô, vì dù sao cô cũng đã từng có quá khứ như vậy. Nhà họ Diệp sẽ không chấp nhận một đứa con dâu không trong sạch, đã từng sinh con cho người khác.
Nhưng suy nghĩ đó giờ đây đã lung lay, hay nói cách khác, cô không thể tự mình dối mình được nữa.
Có lẽ, trong lòng Diệp Gia Quân, cô chỉ người vợ trên danh nghĩa không hơn không kém, hoàn toàn không có đủ tư cách đặt chân vào nhà họ Diệp.
Mà bên này, Diệp Gia Quân sau khi ra đến ban công còn thuận tay kéo cửa lại, tiếng tivi trong phòng khách liền bị ngăn cách sau lớp cửa.
Đầu dây bên kia, Diệp Gia Minh vẫn nói không ngừng nghỉ: “Hôm ấy, bố mà tới, chị ta sẽ trở thành mẹ kế của con mất.” Giọng cậu chợt cất cao lên, chứa đựng bướng bỉnh và bất mãn, “Không muốn đâu. Con ghét chị ta lắm. Con có chị xinh đẹp là đủ rồi, không cần thêm chị ta nữa đâu…”
Diệp Gia Quân lười biếng đặt hờ tay lên lan can, im lặng nghe con trai liến thoắng, tầm mắt lại trôi nổi ở phương xa.
Đêm nay trăng rất sáng, to tròn, treo lơ lửng giữa không trung, sao cũng rất nhiều, chi chít, dày đặc trên nền trời.
Cậu nhóc bắt đầu nghĩ cách: “Hay là lát nữa con nói với ông bà rằng con đã có chị xinh đẹp rồi sẽ không cần mẹ kế nữa đâu? Bố? Bố có nghe con nói không đấy?”
Lúc này, Diệp Gia Quân mới nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở: “Quan hệ giữa con và Uyển Linh một khi bị đưa ra ngoài ánh sáng sẽ có rất nhiều người muốn hại cô ấy.” Giờ khắc này, trong đôi mắt đen nhánh của anh ngoại trừ chứa đựng mặt trăng và vì sao còn len lỏi thêm sự u ám, “Khi ấy, con bảo vệ được cô ấy sao?”
Dù không tận mắt chứng kiến nhưng Diệp Gia Quân cũng biết chắc, nhóc con ở bên kia đang tức giận đến phồng cả hai má: “Bố nói bậy. Con không sợ ai hết. Ai dám bắt nạt chị xinh đẹp con sẽ... bắt nạt lại người ấy, hừ hừ.”
Diệp Gia Quân hơi nghiêng người, dựa lưng vào lan can, xoáy sâu hỏi: “Nếu là bác con bắt nạt Uyển Linh thì sao? Con có dám bắt nạt lại bác con không?”
“Con…” Diệp Gia Minh rụt cổ, dáng vẻ tự tin nhoáng cái yểu xìu, “Bác đáng sợ lắm. Con không dám.”
Giống như trong dự đoán, khóe môi Diệp Gia Quân hơi cong lên, chầm chậm dẫn dắt con trai: “Bố có cách bảo vệ Uyển Linh, còn có thể làm cô ấy chân chính bước vào nhà chúng ta nhưng với điều kiện con phải nghe theo lời bố.”
Diệp Gia Minh quả nhiên kích động, nôn nóng đáp ứng sau đó hỏi dồn giống như đứa trẻ muốn đòi kẹo: “Con sẽ nghe lời bố, nghe lời bố mà. Cách gì thế? Cách gì thế? Mau nói cho con nghe đi. Con muốn nghe.”
Ngón trỏ đặt trên lan can cong lên rồi chậm rãi gõ nhịp theo giọng nói của Diệp Gia Quân. Đến khi anh nói xong kế hoạch của mình, ngón trỏ mới dừng lại.
Chưa chờ nhóc con lên tiếng, anh đã mở miệng đánh đòn phủ đầu: “Con chắc là mình làm được chứ? Lần này phức tạp hơn cuộc điện thoại lúc trước nhiều. Hơn nữa còn không thể thất bại.”
Diệp Gia Minh bị kích thích, vỗ ngực dõng dạc nói to: “Tất nhiên là được rồi. Con là đàn ông đó nha, mấy việc đó đâu làm khó được con.” Sau khi dõng dạc là sự do dự, “Nhưng mà... nếu chúng ta làm thế là tốt cho chị xinh đẹp, vậy tại sao không nói cho chị ấy biết, để chị ấy cùng diễn kịch với chúng ta?”
Diệp Gia Quân nâng mắt nhìn mặt trăng, tưởng tượng ra gương mặt Dương Uyển Linh sẽ trở nên ngốc nghếch mỗi khi bị anh nổi hứng trêu chọc: “Cô ấy ngốc quá sẽ làm chúng ta lộ mất.”
Gọi xong, anh nhét điện thoại vào túi quần.
“Đến đúng lúc lắm Vân Thùy.”
Giọng anh nhẹ tênh, nhanh chóng bị cơn gió thổi tới cuốn bay đi mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]