Người không biết bơi thì âm thầm vuốt ngực cười thầm. Kẻ biết bơi thì giả vờ không biết, cúi đầu đứng núp một bên. Nói đùa so với tiền tài công việc, tính mạng của bọn họ đáng giá hơn nhiều.
“Mấy người.” Triệu Lâm Bình tức đến nói không nên lời.
Bạch Hải bên cạnh cũng vô cùng phẫn nộ, đáng tiếc anh không biết bơi chỉ có thể đứng trên bờ lo lắng suông.
Ngay giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, nhóm người cứu hộ đúng lúc xuất hiện. Triệu Lâm Bình và Bạch Hải vô cùng mừng rỡ.
“Các anh giúp tôi cứu anh ấy với.” Triệu Lâm Bình nóng ruột chỉ tay về phía mặt hồ đen kịt.
Nhóm cứu hộ không dám chậm trễ lập tức hành động.
Làn nước lạnh bao bọc lấy thân thể, Diệp Gia Quân cắn răng chịu đựng cơn rét buốt lạnh thấu xương, bơi nhanh về phía bè gỗ trôi nổi đằng xa. Bơi được một đoạn, anh bỗng nhận thấy mặt nước xung quanh dao động mạnh, vô số đợt sóng từng vòng từng vòng nối đuôi nhau ùa tới, một chiếc thuyền cứu hộ dần xuất hiện trong tầm mắt anh.
Trên thuyền một thanh niên ló đầu nhìn xuống mặt nước, một tay vịnh vào mép thuyền, một tay vươn xuống nước, cười tươi rói: “Mau đưa tay, tôi kéo anh lên.”
Người đàn ông có vẻ lớn hơn cậu thanh niên năm sáu tuổi quan sát Diệp Gia Quân: “Liệu anh ta có nghe hiểu không nhỉ?”
Người đàn ông vừa dứt lời đã thấy Diệp Gia Quân giơ tay lên, ông ta sững ra trong giây lát rồi nhanh chóng phụ thanh niên kéo anh lên.
Diệp Gia Quân ngồi trên thuyền dùng ngôn ngữ nước X cảm ơn bọn họ. Sau đó, anh hướng mắt về bè gỗ: “Mau đưa tôi đến đó.”
Dương Uyển Linh nhìn thuyền cứu hộ đang bơi đến, bên trên có ba bóng người, trong lòng kích động đến phát khóc, cuối cùng có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Theo thời gian, khoảng cách giữa thuyền và bè gỗ ngày càng thu hẹp, sóng nước tạo ra càng mạnh, đẩy cho bè gỗ lắc lư. Mặc dù, Dương Uyển Linh đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng thân thể vẫn hơi nghiêng ngả.
Khi mũi thuyền gần như chạm vào bè gỗ, một đôi tay kịp thời vươn ra đỡ lấy Dương Uyển Linh.
“Cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên. Mưa đã ngừng rơi, nghe càng thêm rõ ràng.
“Gia Quân?”
Dương Uyển Linh kinh ngạc ngẩng phắt đầu, ánh đèn pin chiếu rọi lên khuôn mặt người đàn ông nọ - người đáng lý không nên xuất hiện ở đây.
“Đây là ảo giác sao?” Dương Uyển Linh chớp mắt mấy cái, vô thức bật thốt ra thành tiếng, vẻ ngỡ ngàng lan tràn khắp gương mặt.
Bộ dáng ngốc nghếch kia khiến lòng Diệp Gia Quân ngứa ngáy không thôi. Trong mắt tràn ngập ý cười, anh khẽ cốc nhẹ vào trán cô một cái: “Đồ ngốc là thật.”
Dương Uyển Linh không đáp, vẫn chưa thể tiếp thu sự thật này, đôi mắt càng thêm mở lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân nén cười đưa Dương Uyển Linh lên thuyền, lại nghĩ vừa rồi có lẽ cô bị dọa cho sợ nên mới biến thành dáng vẻ này, anh liền không thể cười nổi nữa, trong lòng dấy lên từng trận đau đớn, vòng tay ôm cô chặt thêm.
Nằm trong vòng tay ấm áp của Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh dần khôi phục lại bình tĩnh. Sự sững sờ, ngạc nhiên trong mắt nhanh chóng thay thế bằng vui mừng, khó thể tin:
“Sao anh lại ở đây?” Chẳng phải trước đó anh từng bảo chuyến đi đến nước X lần này, anh sẽ không đi cùng cô mà?
Nếu bảo nhớ cô thì rất ngượng ngùng, Diệp Gia Quân đành nói trái với lòng: “Em ngốc như vậy anh không yên tâm.”
Dương Uyển Linh bĩu môi nhưng đôi mắt lại cong cong chứng tỏ tâm trạng cô rất tốt.
Cậu thanh niên và người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương. Tuy họ không hiểu Diệp Gia Quân và Dương Uyển Linh đang nói gì nhưng nhìn những hành động thân mật kia, họ liền khẳng định hai người này là một cặp tình nhân. Không thể nhìn thêm được nữa, thật sự chọc mù mắt người ta mà, cậu thanh niên và người đàn ông thở dài, tập trung chèo thuyền.
Chẳng mấy chốc đã đến bờ, Diệp Gia Quân trực tiếp bế Dương Uyển Linh lên bờ.
“Gia Quân.”
“Diệp Tổng.”
Đám người rối rít gọi. Có người vui mừng khôn xiết nhưng cũng không ít kẻ chột dạ, lo sợ. Ban nãy nghĩ hay lắm, nào là tiền tài công việc không quan trọng bằng tính mạng nhưng hiện tại nguy hiểm qua đi, bọn họ không muốn bị đuổi việc đâu.
Diệp Gia Quân không có tâm tư nghiên cứu suy nghĩ rối rắm của đám cấp dưới, hay nói cách khác là anh chẳng bận tâm bọn họ đang nghĩ gì.
Dương Uyển Linh giật mình, bấy giờ mới rời mắt khỏi khuôn mặt Diệp Gia Quân, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Vừa nhìn cô liền lập tức hết hồn, không ngờ chuyện của cô lại kinh động nhiều người đến vậy. Trước mấy chục ánh mắt nóng rực như thế, mặt cô đỏ lên, gấp gấp nói nhỏ: “Anh mau thả em xuống. Em tự đi được.”
Xét thấy đoạn đường quay về khách sạn lầy lội khó đi, Diệp Gia Quân lắc đầu ý tứ từ chối rõ ràng: “Em nghỉ ngơi một lát đi.”
“Nhưng…” Dương Uyển Linh muốn nói lãnh đạo với nhân viên bế kiểu thế này không thích hợp rồi lại luyến tiếc hơi ấm của anh, cuối cùng vẫn không nói đành lòng ra.
Triệu Lâm Bình đè nén nỗi khó chịu trong lòng xuống, lên tiếng nhắc nhở: “Diệp tổng chúng ta về thôi, đừng để cảm lạnh.”
Ánh mắt đang dịu dàng nhìn Dương Uyển Linh khi nhìn sang Triệu Lâm Bình bỗng trở nên rét lạnh. Diệp Gia Quân dời mắt, ôm Dương Uyên Linh lướt qua đám người: “Đi thôi.”
Toàn thân Triệu Lâm Bình cứng đờ, nụ cười trên mặt không thể tiếp tục duy trì nổi, cô ta biết Diệp Gia Quân đang tức giận.
“Quan hệ giữa Diệp tổng và Uyển Linh không bình thường thì phải?” Một người nhỏ giọng thầm thì, lời cô ta giống như mồi lửa châm ngòi, xung quanh liền có người hưởng ứng.
“Tôi cũng cảm thấy hai người bọn họ mờ ám quá chừng.”
“Diệp Tổng nổi tiếng là tảng băng lạnh nhưng thái độ anh ấy đối với cô ta quá khác thường.”
“Có khi người đàn ông chống lưng cho cô ta là Diệp tổng không?” Lời người nọ vừa dứt, trong đám đông lập tức vang lên tiếng hít sâu.
Triệu Lâm Bình đang phiền muộn lại nghe đám người cứ lải nhải bên tai, cô ta nổi cáu: “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau về ngủ đi. Ngày mai không phải làm việc hả?”
Đám người vội ngậm miệng, thành thật đi về.
Khi đoàn người quay về khách sạn gây ra động tĩnh không nhỏ, lễ tân khách sạn chạy ra xem, thấy người nào người nấy đều như vớt từ dưới bùn lên thì giật mình che miệng: “Trời đất! Đêm hôm khuya khắc rồi mọi người còn đi đâu thế này?”
Hơn một tiếng trước, cô ta đã muốn hỏi rồi, bây giờ thấy bọn họ chật vật trở về liền không nhịn được nữa. Sau đó, cô ta chuyển ánh nhìn sang Diệp Gia Quân rồi dán chặt lên người phụ nữ nằm trong lòng anh, vừa tò mò vừa hâm mộ, đây hẳn là vợ của anh đẹp trai nhỉ?
Diệp Gia Quân chẳng buồn để ý đến cô ta, bước chân không dừng, bế Dương Uyển Linh về phòng.
Mấy người khác cũng đang mệt muốn chết chỉ ước về phòng đánh một giấc, nào có hơi sức nói nhiều với cô ta, lục tục kéo nhau về phòng. Bạch Hải thì dẫn Trương Bình Hân đi. Nhoáng cái trên hành lang chỉ còn mỗi Triệu Lâm Bình, cô ta đành đứng ra nói với lễ tân sẽ trả hết toàn bộ chi phí vệ sinh phát sinh trong đêm nay.
Vào đến trong phòng, cơ thể căng cứng từ từ thả lỏng, Dương Uyển Linh mới ló mặt ra khỏi lồng ngực Diệp Gia Quân. Cô nghĩ thầm, có lẽ mối quan hệ giữa cô với anh không giấu được nữa rồi.
Diệp Gia Quân cúi đầu, vừa hay bắt gặp vẻ mặt trầm tư của Dương Uyển Linh. Anh lo lắng hỏi: “Vẫn còn đang sợ sao?”
Trương Bình Hân, anh nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.
Dương Uyển Linh hoàn hồn chạm phải đôi mắt chất chứa đầy lo lắng kia, trong lòng liền ngọt hơn cả mật đường. Cô khẽ lắc đầu cười: “Em không yếu đuối đến vậy đâu.”
Tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống, Diệp Gia Quân đặt Dương Uyển Linh xuống ghế sofa: “Anh đi chuẩn bị nước nóng cho em. Ngồi đây đợi anh.”
Diệp Gia Quân vừa xoay người, góc áo đã bị kéo lấy. Anh dừng bước nghiêng đầu: “Làm sao vậy?” Trong mắt xẹt qua tia ngả ngớn, “Đừng nói không nỡ xa anh đấy nhé?”
Biết rõ Diệp Gia Quân chỉ đang nói đùa nhưng Dương Uyển Linh vẫn không ngăn được mặt đỏ tim đập. Cô nhanh chóng xua tan hết những cảm xúc hỗn loạn của mình, thả vội góc áo, trừng mắt đáp: “Không có.”
Tiếp đó, cô nói vào chuyện chính, nghĩ thì hay lắm nhưng khi bắt đầu vẫn không tránh khỏi ngập ngừng, “Anh không hỏi em nguyên nhân em xuất hiện ở hồ nhân tạo ư?”
Nhìn sao cũng không giống tác phong của Diệp Gia Quân.
Diệp Gia Quân nhanh chóng thu lại nét cười ngả ngớn, anh hỏi ngược lại: “Vậy em có biết lý do em xuất hiện ở đó không?”
Ánh mắt Dương Uyển Linh hiện lên tia mờ mịt, cô biết bản thân không thể tự nhiên xuất hiện ở đấy, chắc chắn có người nhân lúc cô ngủ mà ra tay. Chính vì biết vậy nên càng cảm thấy kinh ngạc, không rõ vì sao đối phương lại ghét cô đến mức độ này. Cô buồn bã trả lời: “Em không biết ai lại… ghét em đến mức này.”
Diệp Gia Quân vụng về xoa đầu Dương Uyên Linh an ủi, trước sau gì cô cũng biết, chi bằng bây giờ chính miệng anh nói ra: “Là Trương Bình Hân.”
Trương Bình Hân?
“Là chị ta sao?” Dương Uyển Linh trố mắt vừa bất ngờ vừa bàng hoàng. Chỉ vì chút mâu thuẫn nho nhỏ giữa hai người mà Trương Bình Hân lại bất chấp tất cả báo thù cô như vậy liệu có đáng không?
Diệp Gia Quân hơi nhíu mày: “Cô ta hình như cũng thuộc phòng ban kế hoạch?”
“Vâng.” Dương Uyển Linh gật đầu thừa nhận, trong lòng vẫn chưa thể chấp nhận được, cô khẽ thở dài, “Em với chị ta ngày thường hay xảy ra cãi vã, tranh chấp. Chị ta khá nóng tính, chuyện gì không vừa mắt đều nói ra khỏi miệng nhưng bụng dạ cũng không hẳn xấu xa… không ngờ lần này chị ta lại… dùng cách này trả thù em.”
Đối với chuyện đấu đá giữa nội bộ các nhân viên trong Diệp Khang, Diệp Gia Quân đã nhìn nhiều, cũng chẳng thèm quản, tuy nhiên lần này anh thật sự phẫn nộ rồi: “Em đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện của cô ta anh sẽ thay em giải việc. Giờ việc em cần làm là mau chóng tắm nước nóng, em dầm mưa cả tối, không xử lý cẩn thận, ngày mai sẽ bị cảm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]