Dương Uyển Linh chưa kịp ra tay ngăn cản đã có hai bóng người lao đến thay cô giải quyết, người thì tóm lấy tay Đỗ Quỳnh Hương, người thì đẩy mạnh bà ta. Dương Uyển Linh kích động trước sự xuất hiện của hai cô gái. Cô mừng rỡ reo to: “Lam Hạ, Thùy Châu.” “Mụ già điên dám động đến bạn tôi. Bà chán sống rồi à?” Đẩy một cái còn chưa đủ, cô gái tóc đuôi ngựa tiếp tục đẩy thêm cái nữa. Vẻ mặt hung dữ sau khi quay sang Dương Uyển Linh lập tức biến thành vui mừng, dang tay ôm chầm lấy cô. “Nhớ cậu chết mất thôi. Cái con bé vô lương tâm này, mấy tháng nay chẳng thấy mặt mũi đâu.” Vũ Lam Hạ cười tủm tỉm, vuốt lọn tóc xoăn ra sau tai, đi đến nhập hội, vừa tới đã cất giọng ai oán: “Hẹn cậu mãi mà không được. Tưởng cậu quên mất tụi này luôn rồi chứ?” Dương Uyển Linh bật cười, ôm cổ cô bạn tỏ ra đáng thương năn nỉ: “Xin đại nhân rộng lượng tha cho tiểu nhân một mạng. Tiểu nhân hứa sẽ hầu hạ ngài cả đời.” Bên kia, Đỗ Quỳnh Hương mất thăng bằng, loạng choạng ngã về sau. May thay được Hồ Mỹ Hạnh chạy tới kịp lúc đỡ lấy mới tránh thoát khỏi màn ôm đất sắp sửa xảy đến. “Cô không sao chứ?” Hồ Mỹ Hạnh sốt ruột kiểm tra một lượt khắp người Đỗ Quỳnh Hương. Thái độ quan tâm, lo lắng của Hồ Mỹ Hạnh thành công ghi điểm trong mắt bà ta, nào có như cô chị xấc xược, trơ trẽn kia. Bà ta nhỏ nhẹ nói: “Cô không sao, cháu yên tâm.” Lại thấy Dương Uyển Linh và đám bạn cô không để ai vào mắt, đứng đó đùa giỡn om sòm. Đỗ Quỳnh Hương tức điên lên thoát khỏi lòng Hồ Mỹ Hạnh hậu hực xông đến phá đám: Loading... “Mày với đám bạn của mày cái nết y chang nhau, không khác gì cái lũ đầu gấu đầu đường xó chợ.” “Mụ già chết tiện bà mắng ai đó? Lũ đầu gấu đầu đường xó chợ à? Được, vậy để tôi cho bà biết thế nào là đầu gấu.” Lý Thùy Châu xắn tay áo cười lạnh. Đỗ Quỳnh Hương cũng chưa đến nỗi hồ đồ, sợ sệt lùi lại, ngậm chặt miệng không dám hó hé mắng chửi nữa. Hồ Mỹ Hạnh bên cạnh cũng im thin thít. Không còn tâm trạng uống nước tán gẫu, Dương Uyển Linh bèn nói với hai cô bạn của mình: “Chúng ta đi thôi.” “Đi. Ra đường không chọn ngày mà, mới sáng sớm đã xui xẻo tận mạng rồi.” Lý Thùy Châu thở dài than ngắn. Ba cô vừa mới quay lưng, Hồ Mỹ Hạnh đã đáng thương kêu lên một tiếng “chị” xen lẫn với giọng điệu không cam lòng của Đỗ Quỳnh Hương: “Đứng lại đó.” Lý Thùy Châu xoay phắt lại, bày ra bộ dáng dân anh chị thứ thiệt: “Sao? Bà muốn gì?” Vũ Lam Hạ che miệng cười còn sợ chưa đủ loạn châm thêm dầu vào lửa: “Bà ta ngứa đòn đó. Hay chúng ta hoàn thành tâm nguyện cho bà ta nhỉ?” Đỗ Quỳnh Hương bị dọa, tái mặt lùi lại. Dương Uyển Linh cảm thấy nhàm chán hết sức kéo tay hai cô bạn: “Mình đi thôi.” Lần này, Đỗ Quỳnh Hương cùng Hồ Mỹ Hạnh hết dám ngăn cản nữa, chỉ có thể tức tối nhìn theo bóng lưng ba người biến mất khỏi quán. Vì chuyện mất mặt mới vừa xảy hai người không còn mặt mũi nào nán lại đây nữa, vội thanh toán rồi rời đi. Sự cố trong quán cafe không làm ảnh hưởng đến bầu không khí vui vẻ lâu rồi mới có dịp tụ tập của ba người. Bọn họ quyết định đến quán cafe khác tán gẫu. Trong lúc đợi nước uống dọn lên, Lý Thùy Châu tò mò: “Cậu thật sự rời khỏi tên cặn bã kia rồi à?” Dương Uyển Linh gật đầu khẳng định: “Đúng vậy tớ…” Còn chưa nói hết câu, Lý Thùy Châu với Vũ Hạ Lam đã chồm tới, người quàng cổ, kẻ bá vai. “Con bé ngốc này cuối cùng cũng thông suốt rồi. Có biết tụi này vui lắm không?” Lý Thùy Châu gào lên. Vũ Lam Hạ trêu: “Chúc mừng cậu đã bỏ được tên khốn kiếp kia. Đời còn nhiều đàn ông cần gì phải treo cổ trên một cành cây, cứ chơi trai thỏa thích đi.” Dương Uyển Linh nghe những lời này mới sực nhớ ra hôm nay hẹn hai cô bạn thân của mình ra không chỉ để tụ tập mà còn thông báo cho họ biết cô đã kết hôn. Cô ngập ngừng: “Tớ...kết hôn...rồi.” “Chúc mừng cậu nha...gì...kết hôn?” Lý Thùy Châu cười ha ha, mấy giây sau mới phản ứng kinh ngạc hét toáng lên. Vũ Lam Hạ cũng ngạc nhiên không kém truy hỏi Dương Uyên Linh kết hôn khi nào, chồng của cô là ai, bọn họ có quen biết không. Dương Uyên Linh giơ tay đầu hàng dở khóc dở cười kêu họ bình tĩnh, nghe cô giải thích. “Cho cậu một giây tường thuật đó.” Lý Thùy Châu trưng ra bộ mặt sát thủ, chỉ cần Dương Uyển Linh không nói rõ sẽ lập tức thủ tiêu cô ngay. Lúc này, người phục vụ mang nước tới mỉm cười ngọt ngào mời ba cô.
Đợi người phục vụ rời đi, Dương Uyển Linh thành thật đáp: “Chồng tớ là Diệp Gia Quân.” Khi nhắc đến Diệp Gia Quân trong lòng bỗng thấy vô cùng ngọt ngào, ấm áp ngoài ra còn pha trộn chút phiền muộn. Cô không biết phải làm sao mới có thể xoa dịu mối quan hệ đang căng thẳng của hai người hiện tại. “Diệp Gia Quân? Cái tên này nghe quen thế nhỉ? Diệp Gia Quân...Diệp Gia Quân…” Vũ Lam Hạ lẩm bẩm, cảm thấy bản thân đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra được. Lý Thùy Châu vỗ tay lên bàn khiếp sợ bật thốt: “Cậu đừng nói với tớ Diệp Gia Quân chính là cái vị ác ma thương trường người gặp người sợ kia nha?” Dương Uyển Linh luống cuống giữ tách cafe đáng thương xém chút rơi khỏi bàn. Trước sự gợi ý đó, mắt Vũ Lam Hạ sáng lên: “Ý cậu là Diệp Gia Quân tổng tài Tập Đoàn Diệp Khang?” Đối diện với ánh mắt nóng rực của hai cô bạn, Dương Uyển Linh sờ sờ mũi đáp: “Chính là anh ấy.” Câu trả lời vừa thốt ra khỏi miệng, lập tức dấy lên làn sóng mãnh liệt, Vũ Lam Hạ cùng Lý Thùy Châu la hét thất thanh. Mấy vị khách trong quán giật mình liếc sang bên này, họ nhìn ba cô như nhìn kẻ điên. Dương Uyển Linh ngại ngùng xin lỗi mọi người. Lý Thùy Châu nhanh chóng lấy lại tinh thần tò mò hỏi: “Làm sao cậu quen biết ác ma...à anh ta? Còn kết hôn nữa chứ?” Dương Uyển Linh nói đại khái nguyên nhân cô và Diệp Gia Quân quen nhau tuy nhiên lại lược bớt đoạn giao dịch của hai người. Mặc dù, cô cảm thấy rất có lỗi với Lý Thùy Châu và Vũ Lam Hạ nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Lý Thùy Châu tức đến nghiến răng: “Bà nó cái tên Trần Huy Cường kia chính xác là cầm thú đội lốt người. Sau này gặp anh ta lần nào tớ nhất định sẽ đánh anh ta lần đó.” Sau đấy Lý Thùy Châu dùng ánh mắt tiếc rèn sắt không thành kim, hóa thân thành một người mẹ dạy dỗ: “Uyên Linh à sao cậu ngốc thế? Khi ấy không chịu nói cho bọn tớ nghe mà còn làm theo lời gã ta nữa chứ. Lỡ may cậu không may mắn gặp được Diệp Gia Quân thì cuộc đời cậu đã bị hủy hoại rồi đó có biết không?” Dương Uyển Linh cười buồn, không hiểu sao khi ấy cô lại liều lĩnh như thế. Có lẽ là do khát vọng muốn thoát khỏi tay Trần Huy Cường quá mãnh liệt: “Lúc đó tớ chỉ mong cắt đứt mọi quan hệ với anh ta nên không nghĩ nhiều.” Vũ Lam Hạ lặng lẽ nắm tay cô an ủi: “Mọi thứ đã qua rồi đừng nên nghĩ nhiều.” Đắn đo vài giây Vũ Lam Hạ vẫn quyết định , “Mặc dù có rất nhiều phụ nữ ao ước được gả cho anh ta nhưng nghe nói anh ta đã có con rồi. Cậu suy nghĩ kĩ chưa? Mẹ đẻ con chồng bao đời đều khó sống chung lắm.” Dương Uyển Linh nhớ đến bộ dáng đáng yêu của Diệp Gia Minh liền lắc đầu cười nói: “Thằng bé rất thích mình với lại các cậu cũng biết mà...cả đời này mình rất khó có con.” Vũ Lam Hạ mím môi không nói gì. Khác với vẻ lo lắng của Vũ Lam Hạ điều Lý Thùy Châu quan tâm nhất lúc này lại là việc khác: “Không phải anh ta mắc bệnh ghét phụ nữ à? Hai người đã...chưa?” Lý Thùy Châu gian xảo nheo mắt, cố ý kéo dài chữ cuối. Dương Uyển Linh đỏ mặt, cái này làm sao có thể nói rõ được. Phản ứng của cô khiến hai cô bạn biết tỏng, hí hửng cười như được mùa. Vũ Lam Hạ xoa cằm chậc một tiếng: “Tớ nghĩ anh ta giả vờ cho ngầu thôi chứ mắc bệnh ghét phụ nữ thì có con bằng cách nào?” Lý Thùy Châu “ồ lên” bật ngón cái khen ngợi Vũ Lam Hạ. Bàn tay cầm tách cafe của Dương Uyển Linh hơi khựng lại, tâm trạng chùng xuống cảm thấy khó chịu vô cớ. Thế mà cô lại quên béng chuyện này, Diệp Gia Quân có con chứng tỏ anh đã từng cùng người phụ nữ khác phát sinh quan hệ. Vậy hiện tại người phụ nữ ấy đâu? Hóa ra cô không phải là người duy nhất tiếp cận được anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]