Phòng ngừa Dương Uyển Linh từ chối, Trần Huy Cường đe dọa: “Không đi đừng trách tôi tại sao ác độc.”
Dương Uyển Linh bật cười trào phúng. Cuối cùng cũng có một ngày Trần Huy Cường khiến chút tình yêu sót lại của cô cạn sạch.
Trần Huy Cường trừng mắt, nổi cáu chất vấn Dương Uyển Linh cười cái gì. Cô cúi người nhặt thẻ phòng từ dưới đất lên, nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh tanh:
“Sau khi lấy được hợp đồng tôi với anh không ai nợ ai nữa.”
Bao năm qua, Dương Uyển Linh luôn thấy có lỗi với Trần Huy Cường nên dù anh ta ngang ngược, buông lời mắng nhiếc nhục mạ hay thậm chí động tay động chân cô đều nhẫn nhịn tha thứ nhưng hôm nay anh ta lại xem cô như công cụ kiếm tiền, chạm vào điểm mấu chốt cũng khiến đáy lòng cô nguội lạnh.
Đến khi Trần Huy Cường kịp phản ứng, bóng dáng Dương Uyển Linh đã biến mất sau cửa. Anh ta híp mắt cười gằn: “Đừng hòng.”
Thấy bản thân bị bỏ xó một bên, Mai Hương nào chịu bèn ôm cổ anh ta nũng nịu: “Anh yêu.”
Trần Huy Cường đã sớm mất hứng, bực dọc hất cô ả, tiện tay cầm ly thuỷ tinh gần đấy ném mạnh xuống đất hòng phát tiết cơn giận dữ.
“Mẹ kiếp. Tôi còn chưa trả thù đủ đâu. Muốn thoát khỏi tôi? Nực cười.”
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cửa kia, Dương Uyển Linh dường như trút bỏ được gông xiềng. Cô lạc lõng giữa phố xá đông người, bàn tay siết chặt thẻ phòng đến trắng bệch. Thành phố lớn nhường này, kẻ qua người lại tấp nập nhưng cô thấy thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-cung-diep-tong/164643/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.