Vừa bước xuống xe, Tần Tề đứng như trời trồng nhìn Lục Tử Ngôn. Hoá ra, anh đến ngôi chùa cổ phía Tây.
Lục Tử Ngôn đứng trước tượng phật chấp tay. Một người chưa bao giờ tin vào thần phật như anh lại đến đây.
“Con Louis Lục cầu xin người đừng mang người vợ con yêu thương nhất rời khỏi thế gian này. Chỉ cần cô ấy tỉnh lại, con nguyện dùng một nửa tuổi thọ của con đánh đổi. Nguyện khi nhắm mắt cũng cùng cô ấy. Cầu xin người.”
Từ bật thứ nhất anh quỳ xuống dập đầu.
Vẫn câu nói đó lập đi lập lại.
Tần Tề không thể nào tin được. Một người như anh lại… Ba quỳ chín lạy. Mà nơi này đến chín mươi chín bật thang để đến chính điện.
“Cậu điên rồi. Chúng ta về thôi.”
Lục Tử Ngôn hất tay anh ta ra tiếp tục quỳ, lạy… Khấn nguyện.
Anh ta khuyên thế nào cũng vô ích chỉ đành lặng lẽ theo sau.
Máu nhỏ xuống nền tuyết trắng… Như đóa hoa đỏ rực vô cùng chói mắt.
Tần Tề siết chặt tay lại.
Cứ như thế cuối cùng cũng đến chính điện.
“Cầu xin người.” Ánh mắt anh dường như bị sương bao phủ, cả người như không còn sức ngã xuống.
Tần Tề vội vàng đỡ lấy anh.
“Louis! Louis.”
[…]
Bệnh viện quốc tế Lăng Thành.
Lục Tử Ngôn do mất sức nên ngất đi. Sau khi truyền dịch, xử lý vết thương thì đã ổn định.
Anh mở mắt ra, giật chiếc kim tiêm trên tay mình ra.
“Louis! Cậu làm gì vậy hả? Cậu muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388952/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.