Đồng Tịch bị mang đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn.
Hai mẹ con đặt cô lên giường.
Trần Tiểu Linh lấy điện thoại ra gọi đi.
“Xong rồi. Anh đến đi. Quay thật tỉ mỉ vào. Khi xong việc gửi sang cho tôi.”
Tắt máy, cô ta cười khuẩy.
Lâm Tú Quyên nhìn Đồng Tịch nằm trên giường mím môi. Xin lỗi con Đồng Tịch. Sau này, mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.
Trần Tiểu Linh kéo tay bà.
“Đi thôi mẹ. Đừng để người ta trông thấy.”
“Ừm!”
Hai người rời khỏi căn phòng.
Cánh cửa khép lại.
Đồng Tịch mơ mơ hồ hồ chẳng còn sức lực gì. Cố gắng mở mắt nhưng lại không thể. Tại sao lại đối xử với con như vậy?
[…]
Khách sạn A.
Hà Duy nhìn căn phòng trước mặt cười nham nhở. Nghĩ đến cảm giác mơn trớn trên người cô thôi là hắn ta đã phấn khích rồi. Rồi xem, cô có thể hạnh phúc được không. Dám xem thường tôi.
Quan sát xung quanh xác định không có ai.
Hắn ta mở cửa bước vào.
Đồng Tịch nằm trên giường vô cùng an tĩnh. Kiểu như mặc cho anh ta dày vò vậy.
Xoa xoa hai bàn tay vào nhau, liếm môi. Anh ta tiến lại gần bò lên giường.
Anh ta đưa tay ra bắt đầu cởi áo cô ra.
“Đồng Tịch ơi Đồng Tịch! Không biết khi cô tỉnh dậy biết mình đã bị tôi chơi đến mức… Không biết, cô sẽ thế nào đây.” Giọng cười ghê tởm vang lên.
Giật mạnh chiếc áo mỏng bên ngoài ném sang một bên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388939/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.