Lăng Thành nước S, chín giờ sáng.
Nghĩa trang A.
Lục Tôn nhàn nhã bước vào trong, trên tay là bó hoa cúc trắng.
Người ngoài nhìn vào đều thấy Lục Tôn là con người có tình cảm. Mặc dù bà nuôi, anh trai hai người đã mất rất lâu nhưng ông ta vẫn đều đặn đến viếng.
Ông ta đặt bó hoa xuống mộ ba nuôi rồi lại nhìn sang ngôi mộ bên cạnh.
“Hai người có nhìn thấy không đến cuối cùng tôi vẫn có thể ở lại Lục gia. Còn nữa, đứa cháu đích tôn của nhà họ Lục cũng tàn phế rồi. Cơ ngơi của nhà họ Lục sớm muộn gì cũng thuộc về tôi thôi.”
Ông ta cười nhìn hai ngôi mộ kề nhau. Đưa chân đá bó hoa văng ra xa.
“Cũng tại hai người… Chết là đáng. Chỉ cần khi tôi lấy được tài sản Lục gia. Tôi sẽ cho cả gia đình các người đoàn tụ.”
Ông ta cười lớn, ánh mắt đầy phẩn nộ. Lục Tôn có cái gì thua Lục Chính. Họ luôn đối xử bất công.
“Khi dễ tôi à… Nhưng cuối cùng tôi là người chiến thắng.”
[…]
Đúng lúc này, điện thoại trong túi ông ta vang lên.
Ông ta cầm lên xem, nhếch nhẹ môi. Ấn nghe.
[Anh đang ở đâu? Em có việc muốn bàn với anh.]
“Chuyện gì quan trọng như vậy?”
[Anh đang ở đâu?]
Ông ta thở dài có chút trầm tư.
“Anh đến thăm mộ ba và… Có việc gì sao?”
“Mấy giấy tờ liên quan đến dự án mới của Lục Thị biến mất rồi. Ngày mai, họp cổ đông em lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388933/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.