Quay lại phía nhà họ Lục.
Lục Triều trở về đã mấy ngày. Sau lần thoáng gặp anh trai ở siêu thị. Và cô gái có chiếc điện thoại giống với của anh ra thì chẳng tìm được thông tin gì khác.
Lúc này, Lục Tôn từ bên ngoài trở về nhìn Lục Triều ngồi trên ghế ôm chiếc điện thoại liền nhíu mày. Tuy nhiên, ông vẫn không nói gì ngồi xuống ghế đối diện.
“Chi cho mày biết bao nhiêu tiền đến thành phố B. Rồi lại trở về tay trắng. Mày không có gì để nói sao?”
“Ba! Anh ta là Louis Lục không phải dạng có thể dễ dàng đụng vào. Con biết được bao nhiêu là may mắn lắm rồi đó.”
Rầm! Lục Tôn đập mạnh vào bàn.
Lục Triều giật mình buông điện thoại xuống, ngồi ngay ngắn.
“Mày suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, ngoài ra thì làm được gì. Nếu đã biết như vậy, sao mày không học theo nó.”
“…” Lục Triều muốn nói lại thôi. Nếu học được một phần của Louis thì cần gì xin tiền của ba.
“Nếu để nó biết được sự thật này, mày nghĩ nó sẽ để yên cho tao và mày sao. Đồ ngu.”
“Nhưng mà…”
Tô Khuynh từ ngoài bước vào nghe hai ba con lớn tiếng với nhau.
“Có việc gì vậy?”
Lục Tôn liền thu lại vẻ gai gốc của mình, trở về vẻ tốt tính thường thấy.
“Tiểu Triều suốt ngày chỉ biết tiêu tiền không giống như Louis một chút nào. Anh muốn dạy dỗ nó một chút thôi.”
“Anh đừng nóng không lại trở bệnh. Không sao đâu. Tiền của Lục gia rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-chop-nhoang-am-ap-tu-anh/3388924/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.