Chương trước
Chương sau



*Hoa phượng tiên: Còn gọi là cây bóng nước, cây móng tay, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước. Với màu sắc rực rỡ, hoa phượng tiên thường được làm món quà ý nghĩa cho các dịp như khai trương và tân gia. Ngoài ra, vì khi dùng tay bóp nhẹ quả già thì quả sẽ nứt ra và co lại rất nhanh nên nó còn thể hiện ý nghĩa đơn độc luân phiên, cứ đến rồi đi đầy hoạt bát, khăng khít như bóng với hình. Cái này sinh ra thì cái kia sẽ mất đi, cho dù tuổi xuân dài ngắn khác nhau thì cũng đong đầy cảm xúc.

“Dư Đàn, đồ ngốc! Em là đồ ngốc nghếch! Ngờ nghệch như heo vậy...”

Dư Đàn vô cớ bị Tạ Chi Dục mắng mỏ như vậy, trong lòng vốn đã tức giận nên cô không nói nhiều lời mà chỉ lập tức há miệng cắn mạnh vào vai anh cho hả giận.

Nhưng trái lại, người bị cắn còn đổ thêm dầu vào lửa bằng cách khiêu khích Dư Đàn: “Cắn đi! Em cắn mạnh hơn một chút! Em muốn cắn anh như thế nào cũng được.”

Tạ Chi Dục đang mặc một bộ quần áo phong phanh nên trên bả vai lập tức xuất hiện hai hàng dấu răng.

Rốt cuộc Dư Đàn cũng không nỡ cắn xuống quá mạnh. Cô nhanh chóng mềm lòng và buông ra, sau đó mắng Tạ Chi Dục: “Anh mới là đồ ngốc! Anh mới là tên ngốc nghếch đấy! Anh mới là heo!”

“Đúng vậy! Anh là đồ ngốc. Anh là đồ ngờ nghệch. Anh là heo nên mới bị em lừa gạt nhiều năm như vậy.”

“Em lừa anh cái gì chứ!”

“Trong lòng em biết rõ em đã lừa anh cái gì mà!”

“Em sắp chết ngạt rồi đây này!”

Cuối cùng Tạ Chi Dục cũng buông lỏng Dư Đàn ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô.

Rốt cuộc Dư Đàn cũng có một chút không gian để bản thân hô hấp. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Tạ Chi Dục trong chốc lát và không hề ngửi thấy mùi rượu trên người anh.

Đôi mắt sắc bén của Tạ Chi Dục nhìn chằm chằm vào người khác mà chẳng nói câu nào như thể anh đang kề một con dao sắc lẹm trên cổ người ta. Trông anh chẳng khác nào đang sử dụng thủ đoạn cực hình nghiêm khắc với đối phương.

Dư Đàn không sợ. Nhưng Tạ Chi Dục cứ nhìn Dư Đàn chăm chú đến mức trong lòng cô cũng âm thầm nghiền ngẫm: Nhiều năm như vậy, chuyện cô lừa gạt anh cũng chỉ có sự kiện thay đổi nguyện vọng kia thôi. Nhưng không ai biết về điều đó cả. Nguyên Nghi lại càng không thể chủ động rước lấy phiền toái.

Càng ngẫm nghĩ, cô càng chắc chắn rằng Tạ Chi Dục đang sử dụng chiêu khích tướng với mình.

Vậy nên Dư Đàn lập tức phủ nhận: “Em không biết. Anh nói rõ ràng đi.”

Tạ Chi Dục bất ngờ bế Dư Đàn lên. Cô hoảng hốt kêu toáng lên rồi vòng hai tay quanh cổ anh.

Tạ Chi Dục chỉ dùng một tay đỡ vòng eo của Dư Đàn nên cô cảm thấy cả người mình đang treo lơ lửng trên không trung một cách chông chênh và không vững vàng. Thế là hai chân của cô kẹp lấy thắt lưng của anh theo bản năng: “Tạ Chi Dục! Bỏ em xuống!”

“Nếu em không nói rõ ràng thì anh sẽ không thả em xuống.”

Tạ Chi Dục ôm Dư Đàn dựa sát vào tường và dán chặt vào người cô khiến cả hai đối mặt với nhau.

Kiểu tư thế này, góc độ này và khoảng cách này khiến một cảm xúc nào đó nhanh chóng trỗi dậy và lan tỏa giữa hơi thở hổn hển đang giao hòa của hai người họ.



Dư Đàn đột nhiên nhớ tới chuyện trên mặt mình vẫn còn đắp mặt nạ, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh bị người ta chán ghét vì đắp mặt nạ trước kia nên đã cụp mắt rồi gỡ nó xuống.

Tạ Chi Dục đã trông thấy sự thay đổi cảm xúc của cô, dù chỉ là một chi tiết nhỏ bé như vậy. Anh vươn tay muốn sờ vào khuôn mặt non mềm và mịn màng của cô nhưng lại bị Dư Đàn tát một cái: “Đã khuya rồi, tại sao anh còn phát điên vậy hả?”

Tạ Chi Dục thuận thế vứt mặt nạ mà cô vừa tháo ra sang một bên: “Em có biết anh trở về từ nơi nào không?”

Dư Đàn không hề nể mặt anh: “Em không biết! Chuyện này không liên quan đến em!”

“Đương nhiên là chuyện này có liên quan tới em rồi. Dư Đàn, nếu như Nguyên Nghi không nói cho anh biết thì em còn định giấu anh đến bao giờ?” Giọng điệu của Tạ Chi Dục rất bình tĩnh. Sau khi cơn tức giận và oán hận tiêu tan, ánh mắt của anh khi nhìn vào Dư Đàn đều là sự yêu thương và nuối tiếc.

Vừa nhắc đến Nguyên Nghi, Dư Đàn hầu như lập tức căng thẳng hẳn lên. Cô vẫn cảm thấy Tạ Chi Dục đang muốn khiêu khích mình nên có cắn chết cô cũng không chịu nói: “Em không biết anh đang nói gì cả.”

Tạ Chi Dục mỉm cười rồi nói: “Dư Đàn. Từ chuyện này thì xem ra, em còn ngốc nghếch hơn Nguyên Nghi rất nhiều đấy. Bà ta bị anh kích động nên đã nói ra tất chuyện mọi chuyện rồi. Còn em thì sao? Đến tận bây giờ mà em vẫn còn bảo vệ bà ta à?”

Dư Đàn im lặng. Bởi cô thật sự không thể phân biệt Tạ Chi Dục đang nói đùa hay nói thật vào lúc này.

Trong giao ước giữa Dư Đàn và Nguyên Nghi, tuân thủ lời hứa là một chuyện. Nhưng mặt khác, cô cũng biết rằng với tính cách của Tạ Chi Dục, nếu anh quả thật đã biết chuyện đó thì anh nhất định sẽ cãi nhau và trở mặt với Nguyên Nghi.

Dư Đàn không thích Nguyên Nghi. Nhưng cô lại không muốn Tạ Chi Dục có bất kỳ khoảng cách nào với mẹ của anh. Bởi vì Dư Đàn biết rằng: Dẫu bề ngoài Tạ Chi Dục tỏ ra dửng dưng với Nguyên Nghi nhưng sâu tận đáy lòng thì anh lại cực kỳ quan tâm đến mẹ mình. Mỗi lần bà ta kết hôn rồi lại ly hôn, cảm xúc của Tạ Chi Dục cũng thường xuyên bị ảnh hưởng, để rồi trái tim của Dư Đàn cũng sẽ bị anh tác động theo.

Tạ Chi Dục nhấc Dư Đàn – người mà anh đang ôm trên người - lên cao hơn một chút. Trái tim của cô lập tức lỡ nhịp cùng với trống ngực dập dồn. Dư Đàn ôm chặt vai anh. Hơi thở của cô được lấp đầy bởi hơi thở của Tạ Chi Dục, có mùi thuốc lá và cũng có hương chanh thanh mát. Nhưng Dư Đàn không hề chán ghét. Ngược lại, cô cảm thấy dường như có một con sâu độc đang chui vào dòng máu của mình từng chút một, khiến Dư Đàn vừa mềm nhũn vừa tê dại.

“Em nói đi! Tại sao không nói?”

Dư Đàn tỏ ra bất cần vì dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi: “Nếu anh đã biết tất cả thì tại sao còn hỏi em chứ?”

“Bởi vì em nói em hối hận rồi.”

“Em nói thế khi nào?”

Vào ngày Dư Đàn bị hủy hôn trong bữa tiệc đính hôn, khi Tạ Chi Dục chạy đến nơi, cô đã uống rượu tới mức say mèm rồi.

Anh bế Dư Đàn lên thì bất chợt nghe thấy cô thì thầm một cách uất ức và tủi thân: “Thật ra tớ cũng khá hối hận... Vì đã thay đổi nguyện vọng của mình.”

Tạ Chi Dục chẳng chút ngần ngại lặp lại những gì Dư Đàn đã làm trong ngày hôm đó. Anh còn bắt chước giọng điệu của cô: “Tớ sẽ lén nói cho cậu biết một bí mật. Nhưng cậu đừng nói với Tạ Chi Dục nhé... Em cũng thật là! Giấu giếm anh nhiều năm như vậy.”

“Tạ Chi Dục, anh thật sự cực kỳ phiền phức đấy.” Dư Đàn làm sao nhớ rõ những mẩu chuyện vụn vặt thế này chứ! Cô vừa xấu hổ vừa thẹn thùng đỏ mặt, đến mức muốn tìm một cái lỗ để mình chui vào.

Dư Đàn dứt khoát vùi mặt mình vào cổ Tạ Chi Dục, có làm thế nào cũng không chịu ngẩng lên.

Với tư thế quá đỗi thân mật như vậy, dường như Dư Đàn đang bị giữ chặt trong lồng ngực của Tạ Chi Dục như một món đồ trang sức đeo cổ. Hai tay của anh ôm chầm lấy Dư Đàn, đôi gò má dụi vào mái tóc của cô rồi khe khẽ thở dài: “Anh xin lỗi.”



Dư Đàn cho rằng mình đã nghe lầm: “Anh nói gì cơ?”

“Anh xin lỗi.” Tạ Chi Dục lặp lại: “Anh đã khiến cho Cá nhỏ của nhà chúng ta phải chịu tủi thân rồi.”

Dư Đàn chìm vào sự trầm lặng.

Tạ Chi Dục lại lên tiếng: “Bị một người ngớ ngẩn như Nguyên Nghi tìm đến nhà yêu cầu sửa đổi nguyện vọng, chắc chắn trong lòng Cá nhỏ vô cùng uất ức. Bị một tên ngốc Tạ Chi Dục lớn tiếng chất vấn nhưng lại không biết nói gì cả, trong lòng Cá nhỏ nhất định càng tủi thân hơn...”

“Anh xin lỗi em.”

Kể cả lỗi lầm của Nguyên Nghi cũng đều do Tạ Chi Dục hoàn trả.

Cũng còn may, may mà bọn họ đã ở bên nhau, để rồi trong suốt vài thập kỷ sắp tới, anh có thể từ từ đối xử thật tốt với cô.

Vốn dĩ Dư Đàn cũng không cảm thấy uất ức gì cả.

Chuyện đã xảy ra nhiều năm như vậy rồi, nó đã trở thành một sự thật không thể nào thay đổi. Trong lòng Dư Đàn cũng hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Nhưng khi Tạ Chi Dục vừa nhắc tới nó, Dư Đàn đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Cô ngẩng đầu lên, vừa tức giận vừa oan ức lại vừa khó chịu, vì vậy bèn nói hàng tá lời lẽ lung tung: “Tạ Chi Dục, anh có biết căn nhà của anh rất lớn hay không? Em cực kỳ sợ hãi khi phải ở đây một mình đấy!”

“Anh biết rồi, anh biết rồi. Anh đã về rồi đây.” Phiêu bạt bên ngoài suốt sáu năm, cuối cùng anh cũng đã quay lại.

Dư Đàn còn định nói rằng mình muốn rời đi ngay bây giờ thì Tạ Chi Dục đã chặn lại những lời mà cô chưa kịp thốt lên.

Tạ Chi Dục vừa bá đạo vừa ngang tàng. Anh không có một chút ý định thương hoa tiếc ngọc nào cả. Dường như Tạ Chi Dục muốn tiến vào lục phủ ngũ tạng của cô, đồng thời chặn đứng toàn bộ hơi thở của cô.

Dư Đàn chẳng còn sức lực nào để chống đỡ sự quấn quýt nồng nhiệt và cháy bỏng này. May mà cô được anh ôm sít sao nên mới không bị lảo đảo.

Tạ Chi Dục đã hoàn toàn thay đổi trong một chuyện.

Anh vốn cho rằng: Chỉ có các môn thể thao mạo hiểm cực hạn mới có thể kích thích các giác quan của mình. Thế nhưng điều kích động nhịp tim của Tạ Chi Dục hơn tất cả chính là sự thân mật tha thiết với Dư Đàn.

Không thể hình dung hậu quả sẽ ra sao nếu anh vượt quá giới hạn sau nụ hôn bất ngờ.

Từ lâu, Tạ Chi Dục đã là một người lão luyện không cần bất kỳ ai chỉ dạy. Sau cơn cuồng nhiệt mê đắm đó, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô hết lần này đến lần khác. Trước khi cô kịp hít đủ dưỡng khí, Tạ Chi Dục lại đè Dư Đàn xuống với khí thế mãnh liệt như thể dời núi lấp biển và càn quét sạch sẽ khắp cơ thể cô.

Cảm xúc và nhịp tim của Dư Đàn đều bị anh chiếm đoạt.

Mà Tạ Chi Dục cũng có đủ kiên nhẫn lẫn nghị lực để quyết tâm thăm dò và khám phá. Anh kiếm tìm góc khuất mềm mại nhất và vùng đất ấm áp nhất của cô.

Tạ Chi Dục còn biết cẩn thận quan sát phản ứng của Dư Đàn. Hễ cô cảm thấy không thoải mái, anh sẽ lập tức kiềm chế bản thân.

Dư Đàn không có cách nào để suy nghĩ hay cân nhắc. Tất cả những gì cô có thể làm chính là tiếp nhận mọi thứ từ anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.