Ba tháng sau.
Đô Tuấn Quả khiêng máy quay phim ngắn, thể loại phóng sự giả tưởng, cùng đồng bọn thuật kể chuyện xưa gặp quái vật.
“Xong đoạn này đi ăn cơm nhé!”
“Thật tốt quá, đói chết tao rồi.”
“Tao muốn ăn BBQ!”
Bọn trẻ mười mấy tuổi là lúc thân thể phát triển, nghe đến ăn cơm là tinh thần phấn chấn ngay, sức lực bộc phát, chỉ chốc lát, đoạn cần quay hôm nay đã xong rồi.
Cả bọn vui vẻ cùng nhau đi ăn BBQ.
Cơm nước xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Đô Tuấn Quả làm đạo diễn đặc biệt vất vả, bận tới bận lui, tắm rửa xong liền nằm trên giường không muốn dậy.
“Đinh đang đinh đang…”
Đang lúc định ngủ, video call của Đô Ngư gọi đến.
“Ba.” Đô Tuấn Quả ngáp một cái.
“Hôm nay quay thế nào, có ai bắt nạt không?”
Đô Tuấn Quả nói: “Khá tốt, không ai bắt nạt con.”
Con không bắt nạt ai thì thôi.
“Ăn cơm đủ bữa, chú ý an toàn, đừng gắng sức quá, bảo vệ tốt chính mình.”
Đô Tuấn Quả gật đầu đáp ứng, mấy lời này Đô Ngư mỗi ngày nói với nhóc một lần, nhóc có thể đọc thuộc làu làu.
Đô Tuấn Quả nói: “Đúng rồi, cha con đâu?”
Đô Ngư nói: “Đang ngủ đây.” Dứt lời Đô Ngư xuống giường, màn hình rung động. Một lát sau, giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một cục lông xù xù.
“Vẫn ngủ được à.” Đô Tuấn Quả cảm thán, “Lúc sáng video call ổng cũng đang ngủ.”
Đô Ngư cười, “Có thể ngủ là chuyện tốt, chứng tỏ thân thể cha con đang hồi phục.”
‘Lông xù’ như thể nghe tiếng bọn họ nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-ba-nam-phat-hien-lao-cong-la-meo/580837/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.