Lịch sử tái diễn.
Trì Tam Hoa, à không, Trì Nhị Hoa lại bị quăng ngã.
Đô Ngư nghe tiếng kêu đau thảm thiết đến thấu tâm hồn, chột dạ kinh khủng.
"Tôi phát hiện một con mèo ở hành lang, đang muốn mang đi hỏi xem là của ai, thư kí Vương biết nó không?" Thấy sự tình sắp bại lộ, Đô Ngư không cố giấu nữa.
Trì Nhị Hoa lắc lông, ngẩng cái đầu nhỏ rặt một khí phách ta là nhất trong thiên hạ.
Rõ là cúi xuống nhưng thư kí Vương có ảo giác mình đang ngước nhìn con mèo này, anh ta lắc đầu: "Chưa thấy bao giờ."
Đô Ngư thấy anh ta cứ nhìn Trì Nhị Hoa, chắc mẩm vì anh ta nghe tiếng kêu vừa nãy nên nghi ngờ, mèo nào lại kêu a a, mèo bình thường phải kêu ngao ngao chứ, con này cứ như biến dị vậy.
Y vội nói: "Con mèo này khôn lắm, còn biết bắt tay, trên mạng không phải có mèo biết sủa sao, nó cũng biết nữa."
Thư kí Vương chờ mong nhìn.
.......
Đô Ngư chỉ muốn biện giải một chút, tránh cho Trì Nhị Hoa trở thành quái vật bị kéo đi giải phẫu, không nghĩ thư kí Vương còn mong chờ, thế này không biểu diễn không được rồi.
Đô Ngư nói: "Nào, học cún sủa sủa đi."
Trì Nhị Hoa vẻ mặt khó chịu, nghĩ nghĩ, gân cổ, "Ngao ô~~"
Đô Ngư: "....."
Thư kí Vương: "....."
Đô Ngư bế Trì Nhị Hoa lên, vội chào tạm biệt thư kí Vương, một đường bắt xe về nhà.
Trì Nhị Hoa khập khiễng vào cửa, thần sắc ưu thương ghé lên trên thảm, Đô Ngư có chút lo, "Anh không sao chứ?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-ba-nam-phat-hien-lao-cong-la-meo/580826/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.