*tên mèo của anh Trì
Chúa tể sơn lâm nặng mấy trăm cân rơi bùm xuống đất, mở cái miệng to như bồn máu ra -
"Emma*."
*theo convert, gg trans
Giọng nói đầy hương vị Đông Bắc.
"Sao giờ mới đến?"
Ngài hổ đã chờ cạn kiên nhẫn, Trì mèo tinh vẫn ổn định vững vàng đứng đó, vừa nãy hổ nhảy lại đây không thèm nhúc nhích. Hai hình thể đối lập nhau, mèo còn chẳng lớn bằng nửa cái đuôi của hổ nữa, nhưng đứng trước mũi lão hổ, khí thế con mèo này một chút cũng không thua.
"Dỗ vợ con ngủ."
Không nghĩ con hổ này còn chọc vào vết thương của nó: "Ông không phải sắp bị ly hôn sao?"
"......."
Trì mèo tinh khó chịu, râu bạc run lên: "Ông rốt cuộc có muốn giúp không đây?"
"Giúp giúp giúp, không phải tôi tới đây rồi sao." Lão hổ ngáp một cái: "Nhanh lên chút, hừng đông tôi phải về rồi, nếu không không kịp ăn cơm, ngày mai có xương trâu bự đợi tôi đó."
Trấn nơi mẹ Đô Ngư ở, cách hai ngọn núi là một công viên sơn lâm, dựa vào móng vuốt của chúa sơn lâm, trèo đèo lội suối chẳng là vấn đề, nhảy qua tường rào ba mét lại càng dễ, nó thích đi thì đi thích về thì về.
"Muốn ăn sao không tự kiếm đi?"
Lão hổ đúng lí hợp tình nói: "Có người cho ăn thì việc gì phải tự thân vất vả, ông không biết thôi, mấy ngày đông trời lạnh, có người hầu hạ thật sướng biết bao."
Câu này tiếp tục chọc vào nỗi cô đơn của mèo tinh, "Hừ."
Đô Ngư ngủ đến nửa đêm, khát nước nên tỉnh, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-ba-nam-phat-hien-lao-cong-la-meo/580817/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.