Sáng hôm sau, Đổng Khánh đã ngồi trong phòng khách từ sớm, trong tay anh cầm ly sữa thế nhưng lúc này trên gương mặt đẹp trai kia lại đang sa sầm, cáu gắt. Trên màn hình ti vi đặt trong phòng khách, MC trang điểm xinh đẹp đang đưa tin, mới sáng sớm đã bắt đầu “gió tanh mưa máu”.
…Theo báo cáo, kể từ sáng nay phóng viên của chúng tôi đã phát hiện ra hễ là những nơi thuộc quyền sở hữu của nhà họ Cảnh thì đều sẽ từ chối người nhà Đổng bước vào. Đây là sự cố thứ hai kể từ khi nhà họ Cảnh chống lại nhà họ Đổng cách đây một khoảng thời gian, hơn nữa còn chưa rõ nguyên nhân…
Trong màn hình TV, Đổng Khánh nhìn thấy nhân viên hoặc khách hàng của mình hiện sống ở “Nocturnet” hoặc buổi sáng đến “Nhà hàng Long Phượng” ăn sáng liền bị người nhà họ Cảnh mời ra về. Vẻ mặt của bọn họ vô cùng mông lung không hiểu chuyện gì xảy ra. Mà lúc này cả thành phố T trừ Đổng Khánh ra có ai mà không sợ hãi và ngạc nhiên chứ?
…Khi nhà họ Đổng bắt đầu có kế hoạch tiến công mạnh mẽ vào thị trường thành phố T thì đài chúng tôi đã tiến hành điều tra. Tuy nhà họ Đổng thanh thế to lớn, khí thế mạnh mẽ nhưng so sánh với gia tộc trăm năm như nhà họ Cảnh thì nhà họ Đổng vẫn thiếu rất nhiều yếu tổ đủ để cạnh tranh. Nếu nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh thực sự đối đầu trên thương trường của thành phố T, thì đó hẳn sẽ là cuộc chiến của những kẻ giàu có…
MC vừa nói màn hình vừa trình chiếu hình ảnh bên ngoài của tòa nhà Đổng thị và tập đoàn Cảnh thị, một xa hoa một khiêm tốn, nhưng cả hai đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Trước khi bản tin thời sự được phát đi, điện thoại bàn để trước mặt Đổng Khánh liên tục đổ chuông nhưng ngay từ đầu Đổng Khánh đã ngó lơ. Quản gia đứng chờ đợi bên cạnh anh ta hơi nhăn mày, cũng không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu không dám nói gì. Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng chuông điện thoại và giọng nói của MC trong màn hình TV…
…Khoảng thời gian trước cậu ba nhà họ Cảnh đột nhiên ly hôn và đi ra nước ngoài. Nhà họ Cảnh cũng không tiết lộ lý do ly hôn. Nhưng trong khoảng thời gian này cô chủ nhà họ Ân cũng không xuất hiện trước mặt báo chí. Phóng viên đài chúng tôi đã từng đi tới “Thiên Ân” và cũng đi đến nhà họ Ân, nhưng từ đầu tới cuối không thu hoạch được bất kỳ tin tức nào, cô chủ nhà họ Ân giống như đột nhiên biến mất…
Nói xong MC hơi dừng lại, mở tập tài liệu trước mặt anh ta ra, khi anh ta ngước mắt lên nhìn lại máy quay lần nữa, nhẹ giọng nói.
…Đồng thời cũng có người nói hôn nhân của cậu ba nhà họ Cảnh và cô Ân có điều bí mật. Mà bây giờ tình huống cô Ân xuất hiện ở bệnh viện Nam Tự để tiến hành cấp cứu cũng đã lan truyền rộng rãi ở thành phố T, cô Ân đã mang thai…
Ầm!
Tin tức Ân Thiên Thiên mang thai như một quả bom dội lên đầu Đổng Khánh. Sau khi xem TV một hồi rốt cuộc Đổng Khánh cũng không kìm nén được lửa giận trong lòng nữa, anh ta dứt khoát duỗi tay lấy ly sữa trên bàn chọi thẳng vào màn hình Tivi, lập tức một tiếng “bốp” vang lên giòn giã, cũng may không gây ra tai nạn lớn gì. Lúc quản gia mở mắt ra lần nữa màn hình Tivi đang lượn lờ khói xanh…
Đổng Khánh ngồi tại chỗ, đôi mắt đỏ quạch như nhuộm máu, cực kỳ khủng bố.
“Cảnh Liêm Uy!” Anh ta hét lớn lên, lúc này cơn giận của Đổng Khánh gần như đã đến đỉnh điểm!
Quản gia co người đứng sang một bên, mím chặt môi.
Trong mắt người ngoài, người thừa kế nhà họ Đổng là người hiền lành, tốt bụng, hoàn toàn khác với ấn tượng thậm chí là lời đồn về người nhà họ Đổng, nhưng chỉ những người đã ở bên cạnh Đổng Khánh những năm qua mới biết Đổng Khánh là người như thế nào.
Từ trước tới nay, hoàn cảnh là yếu tố có thể ảnh hưởng nhiều nhất đến một người thậm chí đôi khi nó còn đóng vai trò quan trọng trong cả cuộc đời của một người. Trước khi bước vào nhà họ Đổng có thể Đổng Khánh quả thật là một người hiền lành tốt bụng nhưng sau một thời gian ở trong một nơi tăm tối như nhà họ Đổng, nếu anh ta muốn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thì đó là chuyện không dễ dàng gì.
Đổng Khánh đã thay đổi từ lâu.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là phần tình cảm anh ta dành cho Ân Thiên Thiên mà thôi.
Lồng ngực của Đổng Khánh dao động kịch liệt, một lúc sau anh ta mới nhanh chóng đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn đi đến cạnh cửa sổ sát đất nhìn tuyết trắng bay đầy trời ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Bây giờ, chuẩn bị xe ngay lập tức, tôi muốn đi đến Nhã Uyển, đồng thời nói với ông cụ tôi đồng ý với điều kiện của Ân Thiên Thiên đưa ra, nếu ông cụ không đồng ý vậy thì ông ấy cứ đợi mất đứa cháu trai này đi! ”
Đổng Khánh nói xong thậm chí không chờ người bên kia hoàn hồn lại đã cúp máy ngay, sau đó anh ta nhìn bên ngoài cửa sổ hít sâu một hơi.
Cảnh Liêm Uy!
Anh muốn chống cự sao? Vậy chúng ta cứ xem thử rốt cuộc lúc này ai đang ở thế yếu, ai ở thế mạnh đây?
Đổng Khánh nắm chặt điện thoại, điều chỉnh lại tâm trạng một lúc, sau đó mới xoay người trở về phòng ngủ thay quần áo, lần này nhất định bằng mọi giá anh ta phải đạt được điều mình hằng mong ước! Cho dù sau này Ân Thiên Thiên có hận anh ta cũng không sao.
Biệt thự Nam Sơn.
Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn nhìn tin tức vẫn đang phát trong máy vi tính, vẻ mặt hờ hững. Thừa Phó Lân đứng sau lưng anh im lặng một cách lạ kỳ, nhưng nếu chú ý một chút sẽ phát hiện hôm nay toàn thân Thừa Phó Lân toát lên một cảm giác ớn lạnh.
Liên Mẫn cầm thuốc viên gõ cửa đi vào, tay kia cầm ly nước lọc, bác sĩ Thương và những người khác đi theo sau lưng cô ta.
“Cậu ba, tới giờ uống thuốc rồi.” Liên Mẫn đặt thuốc viên trên bàn, động tác vô cùng thành thạo.
Thừa Phó Lân liếc mấy viên thuốc trên bàn, ánh mắt sắt bén nhìn bác sĩ Thương khẽ hỏi: “Thuốc hôm nay hình như nhiều hơn bình thường nhỉ? Bác sĩ Thương, điều này có nghĩa là phải tăng liều lượng sao?”
Anh ta vừa nói xong, các bác sĩ mặc áo blouse trắng trước mặt đều hơi rụt người lại, bác sĩ Thương đứng ở phía trước có vẻ không biết làm sao nhưng cuối cùng vẫn cố gắng bước tới mở miệng nói: “Cậu ba đây là phương án điều trị tốt nhất mà chúng tôi đưa ra dựa trên tình trạng tinh thần gần đây của anh, vì thế anh có thể yên tâm… ”
Bác sĩ Thương còn chưa nói xong, Cảnh Liêm Uy đã nhếch môi cười. Anh vừa mỉm cười cả căn phòng liền yên tĩnh lại.
Hai tay của bác sĩ Thương bắt vào nhau không ngừng chà xát nhưng không nói ra lời, sắc mặt của Liên Mẫn cũng hơi tái nhợt, cô ta lặng lẽ lùi lại một bước. Trong chốc lát tất cả mọi thứ dường như đều trở nên khác lạ .
Cảnh Liêm Uy hơi nghiêng đầu nhìn Thừa Phó Lân, Thừa Phó Lân hiểu ý lấy ra rất nhiều viên thuốc từ ngăn kéo bên kia. Mấy viên thuốc đó vừa đặt lên bàn liền trộn lẫn với những viên thuốc vừa đưa, không phân biệt được viên nào là của ai. Toàn bộ mặt bàn đều là những viên thuốc mà Cảnh Liêm Uy lẽ ra phải uống sau khi vào ở trong biệt thự Nam Sơn.
Nhìn những viên thuốc quen thuộc, sắc mặt của đám người kia đều trở nên trắng bệch.
Trong mắt người thường mấy viên thuốc này đúng là không thể phân biệt được rõ ràng, nhưng đối với bác sĩ những người quanh năm suốt tháng tiếp xúc với thuốc, nếu muốn phân biệt được chúng đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Cậu ba…” Bác sĩ Thương sợ hãi hô lên, vẻ mặt khó tin nhìn Cảnh Liêm Uy.
Anh ta đã từng có lần tận mắt nhìn thấy Cảnh Liêm Uy uống thuốc, thậm chí cơ thể anh cũng bị ảnh hưởng ở mức độ nhất định bởi loại thuốc anh ta kê, không phải sao? Vậy chuyện gì đã xảy ra với đống thuốc trước mặt anh ta lúc này đây?
Cảnh Liêm Uy dựa lưng vào xe lăn, vươn bàn thon dài của anh ra nhẹ nhàng bóp một miếng thuốc nhỏ rồi nói: “Đây là loại thuốc anh kê để khống chế trạng thái tinh thần thất thường quá mức mà tác dụng phụ của nó là tổn thương thần kinh đại não.”
Anh nói xong liền đặt xuống bàn sau đó lại cầm một viên thuốc khác lên và nói: “Đây là loại thuốc anh kê có tác dụng gây ngủ. Chẳng những nó sẽ không giúp ích gì cho tình trạng của tôi mà còn ảnh hưởng đến tâm lý của tôi.”
Cảnh Liêm Uy lại đặt viên thuốc kia xuống, tiếp tục cầm những viên thuốc nhỏ khác lên, đôi mắt không ngừng tỏa ra ý lạnh, anh ngước mắt nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình nói: “Đây chính là những loại thuốc mà các người vẫn luôn cho tôi uống hơn nữa chưa từng gián đoạn, là vì muốn ức chế sự sinh trưởng cơ bắp của tôi, mục đích chính là không muốn cho tôi có thể đứng lên nữa có phải không?”
Anh vừa nói dứt lời cả phòng không ai dám thở mạnh.
Cảnh Liêm Uy quăng viên thuốc vào đống thuốc kia mỉm cười nói: “Đúng vậy, đây là một cách nghĩ rất hay. Tuy thủ đoạn hơi dơ bẩn một chút nhưng đây cũng là cách làm lâu năm của nhà họ Đổng. Tinh thần bị phá hủy thân thể cũng bị phá hủy theo. Cứ như vậy, một người kiêu ngạo như tôi đúng là chỉ có thể chọn cái chết cho xong.”
Lúc này, Liên Mẫn và mấy người ở đây đều run sợ nhìn Cảnh Liêm Uy.
Rốt cuộc vẫn là bọn họ đánh cược sai rồi sao?
“Để tôi đoán xem, lý do muốn tôi chết như vậy là bởi vì gần đây tình trạng của tôi đã được cải thiện, đúng không?” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, giọng điệu của anh nghe có vẻ rất hờ hững nhưng lại vô cùng chắc chắn.
“Cậu ba…” Bác sĩ Thương sốt ruột bước tới, sắc mặt tái nhợt, ngay cả thân thể anh ta cũng hơi run lên nhưng vẫn thì thào nói: “Cậu ba, tôi thật sự không có kê toa thuốc lung tung. Anh phải tin tôi. Anh cũng là bác sĩ, chắc anh cũng biết thuốc là con dao hai lưỡi mà. Bất kể là thuốc gì cũng phải có tác dụng phụ, đúng không?”
Bác sĩ Thương nhìn đống thuốc trước mặt tuy trong lòng cực kỳ sợ hãi nhưng vẫn cố gắng hết sức rũ bỏ trách nhiệm của mình.
“Về phần các loại thuốc khác, anh nên biết, tôi… tôi không thể làm gì được…” Bác sĩ Thương nôn nóng nói, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ. Anh ta có thể đi được đến ngày nay thật sự không dễ dàng gì. Anh ta tuyệt đối không muốn trở lại những ngày tháng sống không bằng súc sinh đó nữa: “Cậu ba, cậu ba, xin cậu hãy tha cho tôi …”
Vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy không thay đổi nhìn bộ dáng của bác sĩ Thương. Anh chỉ vỗ hai tay của mình dường như muốn búng sạch bột thuốc trong tay, sau đó anh đảo mắt nhìn Liên Mẫn với ánh mắt châm chọc.
Liên Mẫn lảo đảo lui về phía sau mấy bước, trên mặt tái nhợt không còn chút máu!
Giờ phút này cô ta bỗng cảm thấy mình như người sắp chết, trong đầu nhớ lại tất cả quá khứ. Lúc cô ta còn trẻ chưa đến làm việc ở thành phố lớn như thành phố T này, cô ta chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường ở một nơi hẻo lánh của phương Nam, nhưng đột nhiên tại sao cô ta lại trở thành dáng vẻ như hôm nay chứ?
Cô ta chỉ là muốn gả cho một kẻ có tiền. Chỉ muốn sống một cuộc sống cơm no áo ấm, chỉ là muốn tìm một chỗ dựa cho mình nhưng cô ta lại quên một điều thật ra trên đời này chỗ dựa của phụ nữ chính là bản thân mình.
“Xem ra, cô hoàn toàn chẳng xem lời cảnh cáo của tôi ra gì.” Cảnh Liêm Uy khẽ nói nhưng trong giọng nói lại ngập tràn vẻ châm chọc, anh hờ hững nói: “Nếu đã như vậy thì bắt đầu từ cô đi.”
Cảnh Liêm Uy vừa dứt lời, Thừa Phó Lân đứng ở sau lưng anh chuẩn bị lấy điện thoại di động ra, Liên Mẫn nhất thời hoảng hồn. Từ trước tới nay cô đều tin tưởng lời nói của Cảnh Liêm Uy. Nhưng cô cũng là bước từng bước một để đến được ngày hôm nay, chỉ là chưa đi được đến cửa ải cuối, rốt cuộc cô ta vẫn không cam tâm từ bỏ
“Cảnh Liêm Uy, anh không thể!” Liên Mẫn hét lên nhìn anh nói: “Anh đây là muốn hủy diệt nhà họ Ân sao? Ân Thiên Thiên sẽ không tha thứ anh đâu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]