Chương trước
Chương sau


CHƯƠNG 475: SAI LẦM

Đôi khi, cuộc đời của một người bắt đầu bằng một sự lựa chọn và kết thúc bằng một sự lựa chọn, hầu như không có chỗ cho sự do dự, Ân Nhạc Vy cứ như vậy mà đã bước vào bước đi sai lầm nhất trong cuộc đời cô ta!

Lý Mẫn cũng hoàn toàn không có phát hiện có chỗ nào không đúng, cứ lo lắng mà đi qua đi lại trong nhà, lúc Ân Tinh quay về nhìn thấy bà ta thì cũng chỉ khinh miệt mà nhìn bà ta một cái.

Trong mắt của cô ta, dường như sự tồn tại của Lý Mẫn chỉ giống hệt như một gã hề.

Thời tiết ở thành phố T vẫn chưa có chuyển biến tốt, mặc dù đã sang xuân theo lịch âm nhưng thời tiết ở đây vẫn có vẻ hơi lạnh, lúc ra ngoài tuy không cần phải mặc thật dày, nhưng cũng không thể mặc quá ít.

Vào buổi chiều, dòng người đi qua đi lại trên đường, vội vội vàng vàng, ai cũng muốn về nhà sum vầy bên gia đình trước khi trời tối, ngay cả kho đối mặt với một cô gái nhỏ lẻ loi bên đường cũng chỉ là tuỳ ý liếc mắt nhìn một cái mà thôi, rất nhanh lại bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình…

Nhà họ Ân luôn sử dụng hệ thống sưởi trước khi thời tiết chuyển sang ấm hơn, vì vậy khi ở nhà, người nhà họ Ân có thể mặc rất ít, những đứa trẻ như thích chơi đùa như Ân Khiết càng mặc ít hơn, chẳng qua chỉ mặc một chiếc áo lông nhỏ đơn giản, một chiếc váy nhỏ đơn giản mà thôi, ngay cả tất chân cũng thuộc loại mỏng, dưới chân đi một đôi giày da màu xám, cũng không biết từ đâu đi đến đây, dơ đến nỗi có chút không muốn nhìn nữa…

Thút tha thút thít mà đi trên phố, hầu như là mỗi khi đi được vài bước, Ân Khiết đều sẽ quay đầu lại xem thử bà ngoại hay là mẹ có đuổi tới không, nhưng bé đã đi xa thật xa như vậy rồi, mẹ còn chưa đuổi tới nữa, có phải là mẹ còn đang giận không?

Sợ mình đi xa quá thì Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn sẽ không tìm được mình, Ân Khiết đi tới bên một bồn hoa nhỏ và co rúm cơ thể nhỏ bé lại ngồi xổm xuống, có một số người lớn không biết tình hình thậm chí còn tiến lên trước ném cho bé vài đồng bạc lẻ nữa, có một thì sẽ có hai, dần dần ở trước mặt của Tiểu Ân Khiết đã có không ít tiền rồi, đối với bé thì tiền có lẽ là hơi nhiều, dù sao trên người của một đứa bé có ai là mang theo tiền chứ, nhưng trong mắt của những tên ăn mày nhỏ ở bên cạnh lại là rất nhiều rồi…

Lúc Ân Khiết còn không biết là chuyện gì đang xảy ra nữa thì đã bị một đám ăn mày nhỏ kêu đến một bên rồi, Ân Khiết nhỏ bé không hiểu cách đề phòng nên đã ngây ngốc mà đi theo, đến bên trong của một con hẻm nhỏ còn chưa kịp lên tiếng nói chuyện nữa thì đám ăn mày nhỏ ở trước mặt đã không nói không rằng mà bắt đầu ra tay đánh bé rồi.

—Đánh chết mày, xem mày có còn dám đến giành địa bàn của bọn tao nữa không, xem mày có còn dám đến đây ăn xin nữa không!

—Nói cho mày biết, đây là địa bàn của tụi tao, mày không được phép tới đây, nếu như mày còn đến nữa, thì đến một lần bọn tao sẽ đánh một lần!

—-Hừ! Tao thấy mày cũng là một đứa bé không có ai cần, tại vì mày không nghe lời nên ba mẹ mày mới không cần mày đó!

—Đánh chết mày, xem mày có còn dám không nghe lời nữa không, đồ con nít không ai cần!



Cái được gọi là lời nói trẻ con không đáng kiêng kỵ, nhưng cũng có đôi khi, chính những lời nói trẻ con này là gây tổn thương nhất.

Bé còn nhỏ như vậy, thậm chí còn nghe không hiểu nhiều lời như vậy, nhưng mà mấy lời nói này bé đều nghe hiểu được, và những ký ức này đã in sâu vào tâm trí bé, tất cả tất cả đều nói với bé, bé đã từng bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, bé đã từng bị những bạn nhỏ khác bắt nạt…

Cuộn tròn cơ thể nhỏ bé lại, tiểu Ân Khiết cứ như vậy mà nấp ở trong con hẻm nhỏ, mím chặt môi khóc thút thít, bờ má bên trái trên gương mặt đã nhô lên cao cao vì bị Ân Nhạc Vy ra tay, nước mắt rơi xuống thấm vào khiến cho bé đau rát, nhưng cho dù là vậy bé cũng không nhịn được mà thút thít.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Thấp giọng kêu khẽ, Ân Khiết ôm chặt lấy mình mà khóc vô cùng dữ dội, đôi mắt theo bản năng nhìn về những người đi đường ở trước mặt, nhẹ giọng an ủi bản thân mình, cất giọng yếu ớt bất lực mà nói: “Mẹ sẽ không bỏ rơi Khiết Khiết đâu, Khiết Khiết rất nghe lời, mẹ sẽ, sẽ đến tìm Khiết Khiết, Khiết Khiết sẽ đợi mẹ mà…”

Cứ yên lặng mà khóc nức nở, bởi vì sợ bị đánh, nên mỗi lần có người đi tới cho tiền cho bé, tiểu Ân Khiết đều sẽ chạy đi, mắt cá chân bị thương chạy không nổi nhưng vẫn tập tễnh đi về phía trước, khiến cho người ta nhìn mà đau lòng, lúc còn chưa hồi thần lại thì tiểu Ân Khiết cũng không biết rốt cuộc mình đã cách nhà của mình bao xa rồi nữa…

Trong đêm tối tĩnh mịch, Ân Khiết ngoan ngoãn co mình lại ở một bên, trên người khắp nơi đều đau nhói, bụng cũng đói vô cùng, ngay cả cơ thể cũng lạnh đến run bần bật, nhưng bé đột nhiên phát hiện ra mình không tìm được đường về nhà nữa rồi, lo lắng hoảng loạn mà nấp ở một bên, lúc này Ân Khiết hy vọng được nhìn thấy mẹ, nhìn thấy bà ngoại, nhìn thấy cậu biết bao…

Nhưng mà chưa có ai đến hết, không có ai xuất hiện ở trước mắt của bé hết…

Cơ thể run rẩy, Ân Khiết yên lặng nấp ở một bồn hoa rơi nước mắt, trong đầu não toàn là bộ dạng đáng sợ cả ngày hôm nay của Ân Nhạc Vy, bộ dạng bà ngoại hét lớn với bé, bộ dạng các bạn nhỏ ức hiếp bé, cũng không biết có phải là do trông bé vô cùng dễ bắt nạt lắm không, mà đi đến đâu cũng có bạn nhỏ mỉa mai bé, nói những lời trẻ con không kiêng kỵ…

—Mày chính là đứa con nít không có ai cần, ha ha, ba mẹ mày không cần mày nữa rồi…

—Sau này mày chính là ăn xin rồi, người nhà của mày đều không cần mày, thật đáng thương a, ha ha ha…

—Mấy đứa con nít không có ai cần đều là những đứa bé không nghe lời, mày không phải là đứa bé ngoan…



Chung quanh luôn tràn ngập những lời nói như vậy, kích thích đến Ân Khiết cả đường đi đều nấp nấp né né, bây giờ cũng không biết sao lại chạy đến đây rồi nữa, xung quanh toàn là những tòa nhà xa lạ, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng này cả người bé đều sợ hãi.

Có lẽ là bởi vì trời tối, có rất nhiều đứa bé nhỏ đã theo ba mình rời khỏi nhà, Ân Khiết bây giờ mới có được chút yên bình, chỉ là chút yên bình nãy cũng vẫn khiến bé sợ hãi đến không chịu được…

“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng bỏ Khiết Khiết mà, đừng bỏ rơi Khiết Khiết…” Nấp trong bồn hoa, Tiểu Khiết Khiết khóc vô cùng đáng thương.

Đúng lúc, Cảnh Nhan Hi vừa theo ba ra khỏi Cảnh Thị đã nghe thấy thanh âm này, cơ thể vốn vẫn đang nhún nha nhún nhảy chợt ngừng lại, ngoan ngoãn rất đáng yêu, Cảnh Liêm Uy bước lớn đi lên trước bế bé lên vào trong lòng mình, nhẹ giọng nói: “Nhóc con, sao không chạy nữa rồi? Còn chạy nữa, ba mà bắt được con sẽ tét cái mông của con đó, ba đã nói qua bao nhiêu lần rồi…”

“Buổi tối không được chạy lung tung!” Cảnh Nhan Hi vội vàng tiếp một câu, bé đưa tay ôm lấy cổ của ba mình, mở đôi mắt đen láy sáng rỡ nhìn xung quanh, nói: “Ba ơi ba, công ty của ba có ma sao? Sao con lại nghe có tiếng ma đang khóc thế?”

Mi tâm nhíu lại, Cảnh Liêm Uy không có nói chuyện mà cũng yên lặng lắng nghe.

“Mẹ ơi, mẹ ơi…” Ân Khiết vùi đầu vào đầu gối của mình, khóc vô cùng dữ dội.

Vào giây phút này bé đột nhiên phát hiện, sự thật là mẹ của bé thật sự không có yêu bé, từ nhỏ đến lớn mẹ của bé thậm chí còn chưa chủ động hôn bé qua nữa, thậm chí bé hôn mẹ, Ân Nhạc Vy cũng sẽ tỏ ra vô cùng ghét bỏ.

“Ba ơi ba, thật sự có ma đó!” Cảnh Nhan Hi kích động vô cùng, nhưng cho dù là đang sợ, nhưng bé vẫn ôm chặt lấy cổ của Cảnh Liêm Uy, chỉ về hướng âm thanh mà mình nghe được với vẻ mặt hưng phấn: “Ba ơi, ở bên kia, ở bên kia kìa!”

Cảnh Liêm Uy đương nhiên cũng nghe thấy rồi, bảo vệ ở đằng sau cũng bất an theo tới, đừng có xảy ra chuyện gì vào lúc này a.

Đi qua đó, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra gạt đám lá xanh mướt sang một bên, nhìn thấy Ân Khiết nhếch nhác cực kỳ ở trong đó, giống như là con mèo hoang bị người ta vứt bỏ ở bên đường vậy.

Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không nhận ra đứa bé này là ai, nhưng Cảnh Nhan Hi đã nhận ra trước rồi.

“Em gái?” Kinh ngạc kêu lên một tiếng, Cảnh Nhan Hi quay đầu qua nói với Cảnh Liêm Uy: “Ba ơi, đây là em gái, em gái đó, cái dì đó, cái dì nhỏ đó đó…”

Cảnh Nhan Hi chỉ gặp qua Ân Khiết một lần, nhưng ký ức giữa những đứa trẻ con với nhau có lúc vô cùng sâu sắc, bé nhớ cô bé đó.

Vội vàng giãy dụa ra khỏi vòng tay của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi đi vào bồn hoa, Cảnh Liêm Uy vội vàng đi lên trước bảo vệ ở bên cạnh bé, bây giờ cho dù đối phương chỉ là một đứa bé, anh cũng sẽ không để cho Cảnh Nhan Hi và Ân Thiên Thiên tuỳ tiện đến gần đâu.

Cảnh Nhan Hi đi đến gần bé, ngồi xổm xuống trước mặt của Ân Khiết, nhẹ giọng gọi bé: “Em gái, em ở đây làm gì vậy? Sao em lại khóc? Có phải có ai ức hiếp em rồi không?”

Thanh âm non nớt của trẻ con truyền tới, Cảnh Liêm Uy nhìn bộ dạng hiếu kỳ của con gái mình, vẫn không nhớ ra Ân Khiết là ai.

Anh không có nhàm chán đến nỗi phải đi nhớ mấy người không quan trọng, càng huống hồ bây giờ Ân Khiết trông dơ dáy hư vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn lem luốc, ai mà nhìn rõ được a…

Lúc nghe thấy tiếng nói, cơ thể Ân Khiết gần như là theo bản năng mà run lên một hồi, bé run rẩy mà ngẩng đầu nhìn lên Cảnh Nhan Hi, cũng giống như Cảnh Nhan Hi nhớ bé, bé cũng nhớ Cảnh Nhan Hi.

Chỉ là ký ức của hai bé đều không giống nhau.

Cảnh Nhan Hi nhớ ra bé, là bởi vì Ân Khiết luôn có một bộ dạng rất rụt rè, trông rất dễ bắt nạt, mà Ân Khiết nhớ bé là bởi vì Cảnh Nhan Hi được sống giống như là một công chúa vậy, có ba, có mẹ, còn bé, thì bây giờ không có gì cả…

“Em gái, em còn nhớ chị không?” Cẩn thận mà tiến gần một bước, Cảnh Nhan Hi chân thành mà đưa tay sờ sờ vào tóc của Ân Khiết, đôi con ngươi đen láy sáng rực đó rất là trong veo.

Một câu nói khiến cho cảm xúc trong lòng của Ân Khiết gần như là hoàn toàn sụp đổ vào giờ phút này.

Nhịn khóc mà gọi bé: “Chị, chị, mẹ không cần em nữa, mẹ không cần em nữa…bà ngoại và cậu cũng không cần em nữa, bọn họ đều không cần em nữa…”

Một câu nói, khiến cho Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà nhíu mày, bà ngoại? Cậu?

Nhiều người thân như vậy, nhưng mà đứa bé này sao lại ở đây?

Cảnh Nhan Hi thấy bé nhận ra mình thì vô cùng vui mừng, hoàn toàn không quan tâm đến mùi vị kỳ lạ trên người của Ân Khiết, cũng không quan tâm đến bộ dạng dơ dáy trên người của bé, Cảnh Nhan Hi đưa tay ôm lấy vai bé, cười cười nói: “Không sao không sao, chị có, chị có ba có mẹ, sau này chị thương em, ngoan, không khóc nữa…”

Ân Khiết lúc này ôm lấy Cảnh Nhan Hi khóc càng vui vẻ hơn nữa.

Mi tâm của Cảnh Liêm Uy nhíu lại càng lúc càng chặt, mãi cho đến khi xác định đứa trẻ này thật sự không có chút uy hiếp nào, thậm chí là trên người còn có vết thương thì mới quay người rời đi một chút xíu để gọi điện thoại cho Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên cũng có chút kinh ngạc mà vội vàng dắt theo Lâm Vũ Văn đang đúng lúc ăn chực ở nhà cô cùng tới đây…

Hết cách, không xác định được thân phận của đứa trẻ thì Cảnh Liêm Uy cũng không dám tuỳ tiện làm gì.

Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên xuất hiện trước mặt của Ân Khiết, Ân Khiết mới run rẩy mà kêu một tiếng: “Dì ơi.”

Lúc này, Ân Thiên Thiên mới nhớ ra bé là con của Ân Nhạc Vy, lúc này trong đôi mắt toàn là sự đau lòng mà nhìn bé, trên người đứa bé này toàn là vết bẩn thì cũng không nói, đằng này còn toàn là vết thương, vội vàng bảo Cảnh Liêm Uy lái xe đưa bọn họ đi bệnh viện, Lâm Vũ Văn cũng theo bọn họ lên xe, trên đường đi mi tâm cũng nhịn không được mà nhíu lại.

Ân Thiên Thiên ôm lấy Ân Khiết, nhẹ giọng mà dỗ dành bé, lúc này chỉ hy vọng mau mau đến bệnh viện…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.