Cánh môi phấn hồng khẽ động đậy, Cảnh Thiên Ngọc bỗng dưng cảm thấy nói không nên lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở đối diện, trong mắt đều là sự khó hiểu và nghi hoặc.
Anh rốt cuộc có ý gì?
Là thích cô? Yêu cô? Hay là có một chút hảo cảm…
Bỗng dưng, Cảnh Thiên Ngọc phát hiện bản thân hoàn toàn nhìn không hiểu người đàn ông này.
Trước đây, cô sẽ cảm thấy bản thân hiểu anh, nhưng bây giờ cô thế nào cũng cảm thấy không hiểu, cô không hiểu anh rốt cuộc đang nghĩ, không hiểu anh rốt cuộc anh đang làm cái gì, mọi thứ về anh cô đều không hiểu…
Bước lên một bước, Trình Thiên Kiều giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Rõ ràng người bị gió lạnh thổi vào là anh, cô còn mặc áo khoác dày cộp, nhưng bàn tay của cô lại lạnh hơn tay anh.
Đau lòng đem bàn tay nhỏ của cô bao bọc trong lòng bàn tay của anh, Trình Thiên Kiều lông mày hơi nhíu lại khẽ hỏi: “Ngọc Ngọc, em có từng hỏi không? Em thật sự biết, đó chính là tự do mà anh muốn sao?”
Cắn chặt cánh môi của mình, Cảnh Thiên Ngọc một câu cũng không nói ra.
Đau lòng giơ tay vuốt ve cánh môi của cô, Trình Thiên Kiều tiếp tục nói: “Ngọc Ngọc, chúng ta đừng nháo nữa có được không…”
Đột nhiên, đôi mắt đẹp đẽ của Cảnh Thiên Ngọc không kiềm chế được mà nhiễm hơi sương.
Đừng nháo nữa…
Anh cho rằng cô đang nháo sao?
Dùng tất cả thanh xuân, tất cả tình cảm, tất cả tình yêu của cô đi nháo với anh sao?
Nặng nề hít thở sâu một hơi, Cảnh Thiên Ngọc rút tay của mình lại, lùi về phía sau tránh né bàn tay của anh, bỗng chốc ngước mắt lên trong mắt đều là sự kiên định: “Trình Thiên Kiều, em rất xin lỗi, có lẽ mấy năm nay, có lẽ chuyện này em làm không tốt, nhưng bây giờ em thật sự muốn sống những ngày tháng thật tốt, vì bản thân cũng vì nhà họ Cảnh, hôn ước đã hủy bỏ chúng ta quay về làm bạn, chuyện như ngày hôm nay em không hy vọng lại xảy ra thêm lần nào nữa, nếu như Trương Thế Anh biết… sẽ tức giận.”
Cắn răng nói, Cảnh Thiên Ngọc cố gắng nhìn vào mắt của anh, tiếp tục nói: “Đã muộn rồi, anh về đi.”
Nói xong, cô cũng không tiếp tục để tâm Trình Thiên Kiều đứng trong nền tuyết nữa, ngay cả chiếc áo sơ mi đang cầm trong tay cũng bị cô không chút do dự vứt xuống nền tuyết, sau đó xoay người rời đi…
Trình Thiên Kiều đứng phía sau bỗng dưng không biết nên phản ứng thế nào…
Ngọc Ngọc của anh, hôm nay lần thứ hai từ chối anh không nói, còn lần thứ hai để bóng lưng cho anh dõi theo…
Bỗng nhiên, anh rất đau lòng về cô, có phải ở trong năm tháng thanh xuân của cô, lần nào nhìn thấy anh cũng là cảnh anh quay lưng, cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu và bất an như này…
Nặng nề hít thở sâu một hơi, trong bụng Trình Thiên Kiều dâng lên sự tức giận, nhưng vẫn gắng sức áp chế, quần áo cũng không nhặt mà cứ để cánh tay trần đi ra khỏi hoa viên của nhà họ Cảnh, không có chào hỏi bảo vệ mà đi đặc biệt yên tĩnh.
Không sao…
Không sao…
Ngọc Ngọc của anh tức giận rồi, anh sẽ dỗ cô…
Mấy người đi qua đường A, B, C, D đó không hiểu gì, mau chóng cút ra xa cho anh…
Cảnh tượng dưới lầu khiến người xem mà giật thót tim, nhưng đằng sau cửa sổ phòng nào đó lên lầu lại là dáng vẻ hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang mỉm cười.
“Sao thế?” Từ đằng sau ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, Cảnh Liêm Uy ghé sát bên tai của cô thì thầm hỏi, trong mắt vụt qua tia sáng.
“Cứ cảm thấy hai người họ không dễ dàng…” Dưới lầu rõ ràng là một đôi tình nhân yêu nhau nhưng lại không biết nên làm sao, Ân Thiên Thiên đột nhiên có loại cảm giác con đường phía trước còn khá mơ hồ, nhìn Trình Thiên Kiều mà Ân Thiên Thiên không nhịn được quay đầu hỏi Cảnh Liêm Uy, nói: “Anh nói anh Thiên Kiều này, bình thường cũng không có ngốc như vậy, thế sao cứ gặp phải chị thì lại ngốc như thế chứ?”
Cảnh Liêm Uy mím môi mỉm cười không nói, từ sau khi phát hiện bản thân động tâm với Ân Thiên Thiên, nói thật anh chưa từng xem Trình Thiên Kiều là ‘tình địch’ mà để vào trong mắt, tuyệt đối không phải vì Trình Thiên Kiều không có tư cách, mà vì anh từ lúc bắt đầu đã biết tình cảm của Trình Thiên Kiều đối với Ân Thiên Thiên sớm đã biến chất, có lẽ anh ta đã từng yêu Ân Thiên Thiên, nhưng trong cuộc sống của anh có sự xuất hiện của Cảnh Thiên Ngọc, dần dần loại tình yêu đó trở thành tình thân, nhà họ Trình không có con gái, chỉ có một đứa con trai là anh ta, anh ta tương nhiên không có em gái, mà cô em gái này từ nhỏ cuộc sống đã khổ sở, đã khơi gợi cảm giác muốn bảo vệ và sự yêu thương trong lòng anh ta…
Trong xương tủy mỗi người đàn ông đều có hoặc ít hoặc nhiều mơ ước về chủ nghĩa đàn ông, khi nhìn thấy người yếu đuối cũng sẽ không nhịn được mà muốn đi bảo vệ, mà Ân Thiên Thiên chính là loại người vừa yếu đuối cũng đặc biệt bướng bỉnh đã kích thích trái tim của anh ta từ khi còn nhỏ, thử hỏi thói quen đã bất giác nuôi dưỡng từ bé đến lớn, ai sẽ dễ dàng thay đổi chứ?
Mà trong cuộc đời luôn có một người đi qua như vậy, xuất hiện ngập tràn trong thanh xuân của anh ta, cùng từ thời trẻ trâu đến ngày hôm nay trở thành một tổ trưởng của đội hình sự quốc tế tính cách trầm ổn, anh ta thật một chút cũng sẽ động tâm sao?
Sự thật chứng minh, Trình Thiên Kiều đã động tâm từ rất sớm, chỉ là chưa bắt đầu thì đã hỏng rồi…
Ôm lấy eo của Ân Thiên Thiên dẫn cô lên giường, ôm cô vào trong ngực, Cảnh Liêm Uy kéo góc chăn xong mới nói: “Thiên Thiên, em phải biết, mỗi một người đàn ông trên thế giới này khi đứng trước người định sẵn trong cuộc đời mình, đều chỉ là một đứa trẻ…”
Trình Thiên Kiều của bây giờ, chính là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Ân Thiên Thiên mỉm cười, câu nói này không thể không nói nói tất đúng.
Tình cảm trước nay đều không phải chuyện của một người, mà hai người cùng nhau trưởng thành, loại trưởng thành này còn bao gồm trưởng thành trên phương diện tinh thần, trưởng thành trên phương tiện trạng thái tâm lý…
Chỉ là không biết, đoạn tình cảm này của Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều phải mất bao lâu mới đến điểm cuối.
Ngày hôm sau.
Trình Thiên Kiều khi xuất hiện ở tổ 1, tổ 1 vốn đang trò chuyện ríu rít rõ ràng bầu không khí rất vui vẻ bỗng dưng giống như bị ai nhấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều duy trì động tác lúc đó, có lẽ rất khó xử nhưng cũng không dám dễ dàng quay sang nhìn anh.
Trình Thiên Kiều trước giờ thích cười khi đối diện với người ngoài, hôm nay mọi người đều biết tâm trạng của anh không tốt…
Mặt đen xì thế kia, tâm trạng có thể tốt mới kỳ lạ đó!
Khi mặt người đàn hiếu kỳ về tin tức hôm qua tổ hai truyền ra có phải là sự thật không, trên chiếc Tv treo trên tường ở khu văn phòng đột nhiên phát một tin tức, khiến cả đại đội trong đội đại hình sự quốc tế bàng hoàng trước tình trạng áp thấp suốt cả ngày hôm nay.
— Tin tức mới nhất, sáng hôm nay phóng viên của tòa soạn đã lấy được tin tức mới nhất, 5 năm trước vì một lần ngoài ý muốn mà cậu chủ Trình của nhà họ Trình – Trình Thiên Kiều và cô Cảnh của nhà họ Cảnh – Cảnh Thiên Ngọc của thành phố T đã đính hôn, sau khi trải qua sóng gió năm đó mà cấp tốc đính hôn, đính hôn không lâu sau truyền ra tin cô hai nhà Cảnh mang thai con của cậu chủ nhà Trình, khi mọi người đều tưởng rằng hai người sẽ nhanh chóng kết hôn cho đứa trẻ một danh phận, nhưng lại không ngờ kéo dài mãi như thế…
Trình Thiên Kiều đứng ở giữa văn phòng lạnh lùng nhìn tin tức trên TV, một lời cũng không nói.
Đồng nghiệp xung quanh tâm lý đều u ám đứng sang một bên, lông mày nhíu chặt.
— Hiện này, cô chủ nhỏ của nhà họ Trình đã 4 tuổi, trước mắt đang cùng bà nội của bé đi nghỉ dưỡng ở Maldives, nhưng trong nước sáng hôm nay lại truyền ra tin tức từ nhà họ Trình và nhà họ Cảnh, Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc đã hủy bỏ hôn ước vào 4 ngày trước…
Lời nói vừa dứt, mọi người trong cả khu văn phòng đều không nhịn được mà há hốc mồm!
4 ngày trước?
Ý đó chính là, tin tức hôm qua tổ 2 truyền ra là thật…
Chị dâu của bọn họ đi xem mắt với tổ trưởng tổ bên cạnh rồi…
Trên TV để một vài bức ảnh của Trình Thiên Kiều và Cảnh Thiên Ngọc, đa số đều là chụp lén, Cảnh Thiên Ngọc càng được bảo vệ kỹ càng, nếu không phải lần này là tin tức được truyền ra từ nhà họ Cảnh, chuyện hủy hôn giữa Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều căn bản sẽ không có ai biết, đợi đến khi mọi người biết, sự tình sớm đã trở nên ổn định, một chút sóng gió cũng không nổi lên được, mà trong việc lựa chọn hình ảnh, kiêng kỵ tính chất công việc của Trình Thiên Kiều, vấn đề tự nguyện của Cảnh Thiên Ngọc, hình ảnh đều tương đối mờ hồ, nhìn không rõ, nhưng hiểu rõ có thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu bọn họ đang ở bên nhau…
Trình Thiên Kiều nhìn những bức ảnh được chiếu trên TV, đều là ảnh trong 5 năm nay anh cùng Cảnh Thiên Ngọc ra ngoài bị người ta chụp trộm, tính ra cũng là do nhà họ Trình và nhà họ Cảnh tiết lộ ra, trong bức hình không khó nhìn ra khi đó bọn họ cũng có một đoạn thời gian ngọt ngào, bức ảnh cuối cùng là hình ảnh hôm qua Trương Thế Anh và Cảnh Thiên Ngọc ở ‘nhà hàng Long Phượng’ ăn cơm…
Nặng nề hít thở sâu một hơi, Trình Thiên Kiều buồn bực đi vào trong văn phòng của mình.
Các đồng nghiệp ở phía sau đồng thời vì sự rời khỏi của anh mà đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được bắt đầu hiếu kỳ rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Trước đây không phải đều tốt đẹp hay sao? Thế nào nói hủy bỏ thì hủy bỏ chứ?
Vừa bước vào phòng làm việc đóng cửa lại, Trình Thiên Kiều không nhịn được dựa vào cửa hung hăng túm chặt cổ áo của chính mình, trong đôi mắt ôn nhuận như ngọc đó lập tức đều là một mảng lạnh lẽo và phẫn nộ!
Anh còn nhớ mọi chuyện ngày hôm qua, cũng nhớ sự điên cuồng đêm qua, càng nhớ thái độ tàn nhẫn đó của Cảnh Thiên Ngọc đối với anh!
Từ từ nâng bàn tay lớn của mình lên, nhìn trúng vào chiếc nhẫn đính hôn đơn giản trên đó, trái tim của anh mới dần bình ổn một chút.
Ngọc Ngọc…
Ngọc Ngọc của anh…
Anh nhất định sẽ không để cô dễ dàng từ bỏ anh như vậy!
Ngẩng đầu đi đến bàn làm việc của mình, Trình Thiên Kiều không do dự bấm vào điện thoại nội bộ trực tiếp căn dặn: “Tiểu Đường, dẫn phạm nhân số 7 đến, tôi đích thân thẩm vấn!”
Nói xong, bèn trực tiếp tắt máy ở điện thoại của mình, xoay người cởi áo khoác ngoài của anh ra.
Tiểu Đường sau khi đưa phạm nhân đến phòng thẩm vấn bèn lập tức đến tìm Trình Thiên Kiều, vừa vào cửa thì cảm nhận được áp suất thấp tỏa ra từ Trình Thiên Kiều, khiến anh ta lạnh toát cả sống lưng…
Đến gần phòng thẩm vấn, Tiểu Đường ở một bên lẩm bẩm nói: “Phạm nhân số 7 bị chúng ta bắt đã được 3 tháng rồi, nhưng bất luận hỏi thế nào cũng không hỏi ra được tin tức gì có ý nghĩa cả, mà tổ 2 trước đó cùng theo vụ án này anh ta đã xin chuyển người qua đó, chắc là mấy ngày nữa sẽ đến chuyển người đi…”
Trình Thiên Kiều cũng không biết có nghe thấy hay không, chỉ tiếp tục đi về phía trước, khi đi đến trước cửa phòng thẩm vấn, Trình Thiên Kiều mới đưa tay đoạt lấy tư liệu trong tay của Tiểu Đường tùy tiện liếc qua rồi xoay người đi vào, Tiểu Đường im lặng đứng ở cửa phòng phạm nhân số 7, thuận tiện thắp một hàng đèn cầy…
Ai vào lúc này chọc vào Trình Thiên Kiều, đều sẽ không có quả ngon để ăn có biết hay không.
Trong phòng thẩm vấn.
Trình Thiên Kiều vừa bước vào thì đưa tay nới lỏng cà vạt trong cổ, sau đó từ từ tháo chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình để ở một bên trên bàn, đi thẳng đến chỗ phạm nhân.
Phạm nhân mặc bộ quần áo đồng phục, tóc cũng cắt ngắn dễ dàng khiến người khác nhìn rõ ràng gương mặt tiều tụy và gớm ghiếc đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]