CHƯƠNG 335: ĐẾN VỚI NHAU TRONG VUI VẺ, CHIA TAY TRONG HÒA BÌNH
Sáng tinh mơ, thành phố T vẫn yên bình và hiền hòa như mọi khi.
Một đám người chen chúc trong ‘Thập Tam Nguyệt’, căn hộ của riêng Cảnh Liêm Uy.
Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân bận ngập mặt, bọn họ vác theo cặp mắt gấu trúc qua lại như thoi giữa đám đông, thỉnh thoảng lại quay về xác nhận lại kế hoạch của Cảnh Liêm Uy, hai người họ gần như bận tối tăm mặt mũi, những người nhận được mệnh lệnh bèn nhanh chóng quay đi, còn những người chưa nhận được lệnh đứng im chờ đợi.
Ở bên chiếc bàn làm việc rộng rãi, Cảnh Liêm Uy lặng lẽ nhìn ra ngoài cung cửa sổ.
Ánh mặt trời rải ánh nắng loang lổ vào phòng, dường như suy nghĩ của anh cũng dao động theo ánh dương.
Bây giờ Thiên Thiên đang làm gì?
Con có ngoan không? Có quậy cô ấy không?
Trong đầu anh chỉ còn sót lại hình ảnh Ân Thiên Thiên.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô ấy đã đi sâu vào xương cốt, bước vào sinh mạng của anh rồi.
Tập tài liệu bị anh khóa trong hộc bàn vẫn lặng lẽ nằm đó, tất thảy những thứ liên quan đến Tô Nương, cũng liên quan đến Ân Thiên Thiên. Anh dứt khoát ném nó vào máy cắt giấy, nhìn thứ mà anh vất vả lắm mới có được biến thành mảnh vụn trong nháy mắt, anh cũng không cám thấy đau lòng chút nào, mà còn có cảm giác nhẹ nhàng…
Chừng như, làm thế có thể quét sạch hết tất thảy những gì từng tồn tại vậy.
Thiên Thiên của anh, chỉ có Thiên Thiên.
Thiên Thiên…
Một cái tên đơn giản đến nhường này, đong đầy hạnh phúc đến nhường này, nghe nói lúc còn nhỏ, Ân Thiên Thiên đã từng ôm cánh tay Ân Thiên Tuấn, nhẹ nhàng hỏi anh ta vì sao tên của các anh chị em khác đều theo vai vế, chỉ có cô là không, đáp án của Ân Thiên Tuấn là, bởi vì anh muốn cô hạnh phúc, luôn tươi cười trong suốt cả cuộc đời.
Lần đầu tiên, Cảnh Liêm Uy cảm thấy cái tên này đẹp đẽ như thế.
Thiên Thiên của anh, tiếng khóc không hợp với cô chút nào.
Sau khi sắp xếp hết mọi thứ, Cát Thành Phong đến trước mặt Cảnh Liêm Uy, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu ba, cậu ba đã chuẩn bị hết chưa?”
Cảnh Liêm Uy sực tỉnh táo, anh quay đầu nhìn anh ta, rồi im lặng gật đầu.
Thấy Cảnh Liêm Uy như thế, Cát Thành Phong mím môi không biết phải làm sao mới được.
Thừa Phó Lân nhanh chóng giải tán nhóm người còn lại, bất chợt căn phòng chỉ còn ba người bọn họ. Thừa Phó Lân không kềm chế nổi suy nghĩ trong lòng, mà mở lời hỏi anh: “Cậu ba, nhất định phải làm như vậy ư?”
Nếu làm như thế, chắc Ân Thiên Thiên sẽ hận anh ấy lắm…
Cảnh Liêm Uy nhìn ra ngoài khung cửa sổ rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Các cậu cảm thấy cô ấy sống xa tôi thì tốt hơn, hay là ôm mối thù hận sống cạnh bên tôi thì tốt hơn? Tôi cảm thấy, cứ để cô ấy sống bên mình với sự thù hận đi, một khi cô ấy không còn ở đây nữa, tôi cảm thấy đến việc hít thở mà mình cũng không biết, bởi vậy, cho dù biết rằng cô ấy hận tôi, tôi vẫn phải làm như thế.”
Thật vậy, cho dù có hận, cô ấy cũng chỉ có thể vừa sống bên tôi, vừa hận thù tôi mà thôi!
Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong đều không lên tiếng, đúng là một khi nhà họ Mộc và nhà họ Cảnh liên hôn, thì Ân Thiên Thiên à Cảnh Liêm Uy sẽ chấm dứt hẳn. Nói không chừng đôi uyên ương số khổ này sẽ mỗi người một ngả…
Im lặng…
Căn phòng chỉ còn sót lại sự im lặng…
Chỉ có điều ba người họ đều ôm suy nghĩ và niềm tin khác nhau.
Ân Thiên Thiên đã làm cậu ba, vậy thì phải làm cả đời! Dùng cách của bọn họ!
Ân Thiên Thiên ngủ say trong bệnh viện, cô né tránh hết những cách liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tắt điện thoại, không xem tivi, đến những người bạn sang thăm cô cũng không đả động đến tình hình bên ngoài, chừng như tất thảy đều biến thành hình dạng chỉ cần không nói thì xem như chưa có gì xảy ra vậy.
Tựa hồ cuộc sống của Ân Thiên Thiên chẳng có gì thay đổi, chỉ có một thay đổi duy nhất là đã lâu lắm rồi, Cảnh Liêm Uy không xuất hiện.
Bởi vì lần này bị chảy máu nghiêm trọng, Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ ở lại bệnh viện rất lâu, cho dù là ai cũng không thể luôn ở bên cạnh cô được. Vào một buổi chiều nọ, lúc Ân Thiên Thiên choàng tỉnh dậy, bên cạnh cô không có một bóng người, nhưng lại có Cảnh Liêm Uy đã lâu không gặp…
Ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi vào phòng, chiếu xuống cơ thể cao ráo của anh, gương mặt anh tuấn ấy được phủ lên một lớp màn vàng ấm áp, khiến cô mỉm cười, trong lòng ấm áp, chỉ có điều đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy của anh pha lẫn với vẻ ưu thương.
Một hồi lâu sau, anh vẫn đứng bên cạnh chiếc giường của cô, Ân Thiên Thiên giật mình tỉnh táo. Cô không nằm mơ, người đàn ông làm cô tổn thương nặng nề ấy đang đứng bên cạnh giường cô, nhìn cô với vẻ chứa chan tình cảm như trước đây.
Ân Thiên Thiên mím môi, cô chỉ trợn tròn mắt nhìn anh, ngồi im một hồi lâu.
Vào giây phút ấy, dường như tất thảy mọi thứ đều ngưng lặng.
Cô không hét toáng lên bắt anh cút, bắt anh rời khỏi nơi này, không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không khóc nức nở khi nhìn thấy anh. Cô chỉ lặng lẽ nhìn ngắm anh, khiến cho cảnh tượng này biến thành một bức tranh.
Lúc Cốc Thái Yên bước vào, nhìn thấy hình ảnh này lập tức đứng lặng thinh, không nói năng gì, cũng không bắt để Ân Thiên Thiên để ý đến tung tích của cô ấy.
Cảnh Liêm Uy nhìn cô chăm chú, ánh mắt toát ra vẻ xót xa.
Mấy ngày không gặp, cô lại còn ốm hơn trước đó nữa, gương mặt không còn nét ửng đỏ, tinh thần không tốt là bao, rốt cuộc anh đã làm tổn thương cô ròi sao? Trong lòng ngập tràn cảm giác xót thương và bất lực.
Ánh mặt trời dịu dàng và ấm áp khẽ lay chuyển, ung dung thả bóng trong khắp căn phòng, soi rọi xuống cơ thể của hai người bọn họ.
Bàn tay duỗi thên người anh khẽ nhúc nhích, Cảnh Liêm Uy bước lên trước, đến gần cô hơn, che khuất đi ánh mặt trời đang soi sáng cô, khiến cho cô khẽ híp mắt. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Có khỏe không? Có khó chịu ở đâu không? Con có ngoan không?”
Anh hỏi hơi chậm, giọng nói vẫn dịu dàng như mọi khi.
Cổ họng Ân Thiên Thiên hơi thắt lại, cô nhìn Cảnh Liêm Uy một hồi lâu nhưng không nói được tiếng nào. Vào giây phút này, cô cứ nghĩ như mình đã mất đi khả năng nói chuyện vậy, cũng nghĩ rằng bản thân mình đã chìm sâu vào giấc mơ, cũng không muốn tỉnh dậy.
Hiện giờ, dường như tất thảy đều rơi vào trong sự ấm áp.
Cảnh Liêm Uy lấy hết dũng khí, nín thở.
Anh bước về trước một bước, nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường, nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, đôi mắt phượng nhìn cô với vẻ dịu dàng một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Thiên Thiên, em có thể tha thứ cho anh không?”
Tha thứ vì tất cả những gì anh đã giấu giếm anh, tha thứ vì anh đã làm em tổn thương, tha thứ anh…có lẽ sẽ tiếp tục làm em tổn thương.
Lúc này, Ân Thiên Thiên nhìn anh, đôi mắt rươm rướm nước, môi cô khẽ cong cong, nhìn xuống đôi tay nằm trong lòng bàn tay ấm áp của anh.
Trước đây anh cũng từng nắm tay cô, cho cô ấm áp, khiến cô ấy yên tâm nhưng mà đây là lần đầu tiên cô không dám, không dám tin tưởng anh. Lần xuất huyết nhiều này khiến cho cô không khỏi nổi lòng cảnh giác, có phải lần sau cô sẽ đánh mất con mình, có phải lần sau đến bản thân mà cô còn không tài nào giữ nổi không…
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười tươi như hoa, bên dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô cũng nhuốm vẻ ôn hòa, nhưng rồi lại nói: “Cảnh Liêm Uy, chúng ta cứ thế này đi vậy, đến với nhau trong vui vẻ, chia tay trong hòa bình…”
Đến với nhau trong vui vẻ, chia tay trong hòa bình.
Chúng ta vui vẻ đến mới nhau, chia tay trong hòa bình đi
Lúc anh đang gọi điện thoại, đột nhiên cô xông đến trước mặt anh, ôm đầu anh hỏi xem anh có dám cưới cô hay không. Anh đồng ý, đây chính là cách bọn họ ‘đến với nhau’, còn bây giừo thì sao? Cô lại mở miệng bảo ‘cứ thế này đi’, nói là ‘đến với nhau trong vui vẻ, chia tay trong hòa bình’, lần này có phải cũng như vậy hay không, chỉ cần anh đồng ý, vậy thì bọn họ sẽ ‘chia tay’ nhau rồi…
Trong phút giây này, Cảnh Liêm Uy cảm thấy mắt mình ươn ướt.
Gần như lúc cô nói dứt lời, cơ thể anh cứng đời, sắc mặt trắng bệch, đến đôi mắt phượng cũng toát ra vẻ hoang mang và bối rối, anh ráng nắm chặt lấy tay cô, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn…
Anh có thể không đồng ý sao?
Anh không muốn đến trong vui vẻ, chia tay trong hòa bình, anh muốn bọn họ bạc đầu giai lão bên nhau.
Anh không muốn như thế, anh muốn ân ái bên nhau cơ!
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ đi đến bước đường này, đến mức Ân Thiên Thiên mở miệng vứt bỏ mối quan hệ này, cho dù con của bọn họ sắp sửa ra đường, cho dù bọn họ yêu nhau đến mức nào.
Đôi mắt Ân Thiên Thiên hơi ươn ướt, cô nhẹ nhàng nói tiếp: “Cảnh Liêm Uy, em thừa nhận rằng em yêu anh, nhưng có yêu đến mức nào cũng không chống lại nổi sự hao mòn đâu, em thừa nhận rằng bây giờ em vẫn còn yêu anh, cho dù sau khi anh nói yêu em, rồi lại đi kết hôn với người phụ nữ khác, em vẫn yêu anh…”
Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu nhìn cô chăm chú, Cảnh Liêm Uy nghe thấy cô nói ‘yêu anh’, anh chỉ cảm thấy máu toàn thân dâng trào.
Nhưng Ân Thiên Thiên lại tiếp tục nói: “Em từng yêu anh, yêu đến mức cả thế giới chỉ còn lại mình anh, đời này chỗ dựa của em không phải là nhà họ Ân, không phải là anh cả mà là anh và đứa con trong bụng. Em luôn nghĩ rằng thế giới của em chỉ có hai người anh và con thôi, trên đời này ai có thể vứt bỏ em, chỉ có hai người sẽ không làm vậy thôi, nhất là Cảnh Liêm Uy anh sẽ không…”
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, rồi kiên quyết nói tiếp: “Bây giờ em mới biết rằng em sai rồi, trên đời này chỉ có hai người không vứt bỏ em thôi, một người là em, một người là đứa con trong bụng em! Cảnh Liêm Uy, em yêu anh, nhưng em không muốn tiếp tục yêu anh, yêu anh sẽ hao phí tất cả tinh lực của em, tiêu hao tất thảy mọi thứ của em. Thân là một người vợ, một người mẹ, em không tranh không giành, chỉ muốn có một cuộc sống vui vẻ mà thôi, nhưng mà, Cảnh Liêm Uy, anh vĩnh viễn sẽ không đem cuộc sống này đến với em được…”
Ân Thiên Thiên rút bàn tay đang nằm trong tay ra, hơi ấm chợt biến mất, nhưng cô kiên quyết quay đầu đi. Ân Thiên Thiên không kềm lòng nổi, nước mắt lã chã đầy mặt: “Cảnh Liêm Uy, em chúc phúc cho anh và Mộc Yên Nhiên, còn chúng ta, sau này đừng gặp lại nữa.”
Cơ thể Cảnh Liêm Uy cứng đờ, ngồi lì trên giường bệnh, anh vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn vương lại trong lòng bàn tay mình, nhưng Ân Thiên Thiên không buồn ngẩng đầu lên nhìn anh nữa.
Trong chớp mắt, dường như hai người bọn họ đã trở thành người xa lạ vậy.
Cổ họng anh thắt lại, Cảnh Liêm Uy cảm thấy hoang mang và bối rối vô cùng, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, anh nhìn Ân Thiên Thiên chăm chú, một vài ý nghĩ trong đầu anh trở nên kiên định hơn.
Cảnh Liêm Uy không đợi y tá đến mà đứng dậy đi ra ngoài cửa, trước lúc đi, anh còn nói thêm câu cuối cùng: “Thiên Thiên, anh sẽ không để em rời khỏi anh đâu, anh không quan tâm đến chuyện em yêu anh hay hận anh. Muốn yêu muốn hận gì cũng phải ở bên cạnh anh.
Lời nói của anh hết sức ngang ngược, nhưng Ân Thiên Thiên lại không coi ra gì!
Một người đàn ông sắp kết hôn nói ra những lời này, làm sao cô có thể tin tưởng cho được
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]