Chương trước
Chương sau


Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 300: NGÀY CUỐI CÙNG LÀM NGƯỜI NHÀ HỌ CẢNH
Vào lúc bây giờ Cảnh Liêm Uy giống hệt như một đứa trẻ chưa lớn vậy, đến khước từ cũng chẳng biết, cái gì mà ‘không có hương vị của người khác rồi chứ’, nghe thấy anh nói thế, Cảnh Liêm Bình không khỏi sốt ruột giùm iq của anh, chỉ biết đỡ trán tỏ vẻ mình không nghĩ người này là em trai mình!
Vừa nói thốt ra khỏi miệng, dường như Cảnh Liêm Uy cũng biết mình nói sai, bèn vội vàng giải thích: “Thiên Thiên, anh không có kêu cô ta lại gần mình, không hề làm vậy đâu, nhưng mà em cũng biết đó, hai người ở cùng một phòng thì khó tránh dính phải mùi trên người đối phương.
Đương nhiên Ân Thiên Thiên hiểu, chỉ có điều trong lòng cô thấy vô cùng khó chịu mà thôi.
Cũng giống với việc bạn đi từ trong một căn phòng bếp đầy mùi khói và dầu mỡ ra, cơ thể cũng bạn sẽ bị ám mùi khói và dầu mỡ đấy vậy.
Ân Thiên Thiên không nói gì, nhưng lại cố ý giữ khoảng cách với Cảnh Liêm Uy, bây giờ Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy toàn thân mình đều đau nhói, anh bị Ân Thiên Tuấn đánh, trên người đầy rẫy vết thương, phía sau gáy đau rát buốt, nhưng cô gái trước mặt anh lại bóp chặt lấy trái tim anh, mãi vẫn không chịu buông tha.
Nhưng ở giây phút này, đột nhiên có người xen vào chuyện của bọn họ.
Mộc Long và Tử Dương vừa bước vào đã tỏ dáng vẻ vênh váo, trông Tử Dương có vẻ hết sức hung hăng.
“Ân Thiên Thiên, cái đồ dai như đỉa đói! Bây giờ Yên Nhiên của tôi đã trở thành cháu dâu của nhà họ Cảnh rồi, sao cô cứ quấn lấy Cảnh Liêm Uy mãi vậy? Cô không sợ người ngoài đàm tiếu hay sao?” Từ Dường vừa bước vào đã quát lớn, hôm nay trước khi đến đây, Mộc Yên Nhiên đã nhá bọn họ trước, có thể sỉ nhục Ân Thiên Thiên đến mức nào thì sỉ nhục đến mức ấy, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đến nước này: “Ly hôn cũng ly hôn rồi, cô không thể dứt khoát một chút được sao? Con gái con đứa mà làm như vậy thì biết giấu mặt vào đâu?”
Sắc mặt Ân Thiên Thiên và Ân Thiên Tuấn đều sa sầm.
Mộc Long chỉ nhìn lướt qua đám con cháu rồi chẳng buồn để ý nữa, ông ta đi đến chào hỏi bà cụ và Cảnh Nguyên Phước. Cảnh Nguyên Phước khẽ gật đầu xem như hỏi thăm, nhưng bà cụ Cảnh lại mừng rỡ như nhìn thấy người thân vậy!
“Long à, cậu đến thì tốt rồi, coi kìa, coi cái đám con cháu không có văn hóa này bắt tay nhau đi uy hiếp Yên Nhiên đấy!” Bà cụ nói thẳng, tựa như nơi này không có người nhà họ Cảnh, bà chỉ có thể đi tố cáo với người khác vậy.
Mộc Long vừa nghe bà ấy nói con gái rượu của mình bị bắt nạt bèn thấy bất mãn ngay, ông ta quay người lại, quắc mắt nhìn Ân Thiên Thiên rồi nổi cơn tam bành với cô: “Ân Thiên Thiên, con gái con đứa thì biết ý biết tứ một chút mới được! Một người phụ nữ trẻ đã ly hôn, trong bụng còn đang mang thai, nhà họ Ân các người cũng nghĩ cho kỹ đi! Mau chóng sinh đứa bé này ra rồi gửi đến nhà họ Cảnh, Yên Nhiên là chúng ta là một người hiền hậu, chắc chắn con bé đối xử tốt với con của cô, cô đừng có gây chuyện ở đây nữa, mếu như cô muốn tiền thì cứ ra giá đi, tôi tin chắc rằng nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc có thể đáp ứng yêu cầu của cô đấy.”
Nghe ông ta nói thế, Sắc mặt của Ân Thiên Thiên trở nên trắng bệch, ánh mắt cô vô tình lướt đến tấm chi phiếu 30 tỷ nằm trên bàn trà, khóe miệng cô nhếch lên một cách giễu cợt, Cảnh Liêm Uy cũng nhìn theo mắt của cô, gương mặt anh lập tức lạnh lùng đến đáng sợ, anh không màng đến sự phản đối Ân Thiên Thiên, chỉ ôm cô vào lòng mình thật chặt, rồi mới quay lại nhìn nhóm người trước mặt.
Ân Thiên Tuấn muốn bước lên trong vô thức nhưng lại bị Trình Thiên Kiều kéo lại, trong lúc Ân Thiên Thiên bị giữ lại, Cảnh Liêm Uý đã cất tiếng trước.
“Rốt cuộc là ai nói, tôi muốn cưới Mộc Yên Nhiên chứ?”
Một câu hỏi nhẹ bẫng rơi vào trong phòng khách, tất thảy mọi người đều im lặng, đến Ân Thiên Thiên bị anh ôm chặt trong lòng, cơ thể cũng không khỏi cứng đờ.
Không muốn cưới cô ta, vậy tại sao anh lại ‘bàn chuyện’ với cô ta chứ? Không muốn cưới cô ta thì hai người ở trong phòng làm việc lâu đến thế làm gì? Không muốn cưới cô ta, sao Mộc Yên Nhiên vừa bước đã vui mừng hớn hở kia chứ?
Ân Thiên Thiên mím chặt môi mình, cô vẫn không cầm lòng được mà muốn giãy giụa ra khỏi vòng tay của anh, bàn tay nho nhỏ của cô còn nhéo vào eo anh để tìm kiếm tự do, nhưng người đàn ông mặt dày vô liêm sỉ này chỉ rên một tiếng, rồi anh có thể dời tầm mắt của cô một cách dễ dàng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, Cảnh Liêm Uy cúi đầu nhìn cô, đôi mắt phượng rất mực dịu dàng, anh khẽ khom người xuống thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, anh bị anh ấy đánh, khắp người đều thấy đâu, em nỡ nhéo anh ư? Dù bây giờ em có tức giận đến mức nào đi chăng nữa thì đợi về nhà rồi tính với nhau, được không em? Bây giờ đợi anh giải quyết mấy người này trước đã? Nhé?”
Anh nói rồi, cũng không đợi Ân Thiên Thiên tỉnh táo lại, bèn đặt một nụ hôn phớt lên trán cô.
Lần này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Bà cụ Cảnh là người đầu tiên tỉnh táo lại, lập tức lớn tiếng chất vấn: “Cảnh Liêm Uy, cháu làm vậy là sao? Yên Nhiên vẫn còn đang ở đây đây này, cháu không hề quan tâm đ ến cảm nhận của con bé hay sao?”
“Tại sao cháu phải quan tâm đ ến cảm nhận của cô ta?” Cảnh Liêm Uy nhanh chóng hỏi lại, lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng của anh rất mực lạnh lùng, lạnh đến nỗi tất thảy mọi người đều không khỏi kinh ngạc: “Cô ta đâu có là gì của cháu, lẽ nào không phải thế à?”
Sắc mặt Mộc Long và Tử Dương đen sì ngay tức khắc, mặt Mộc Yên Nhiên tái nhợt, suýt chút nữa cô ta đã không đứng vững nổi!
Không là gì của anh ấy?
Vậy những hành động lúc trước của anh ấy là sao kia chứ? Hoàn toàn chỉ là kinh ngạc ư? Hoàn toàn không thể chấp nhận sao?
Mộc Yên Nhiên nhìn anh trân trân như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh vậy, nhưng Cảnh Liêm Uy lại chẳng buồn để mắt đến cô ta.
Ân Thiên Tuấn khẽ nhướn mày, Trình Thiên Kiều mím môi nhìn anh ta, hai người đàn ông ấy đều hết sức ăn ý với nhau, chỉ im lặng đứng ở một bên mà thôi.
“Cảnh Liêm Uy! Cháu đừng có kiếm chuyện!” Bà cụ Cảnh lập tức phản bác: “Không phải cháu đã đợi con bé suốt năm năm, gần sáu năm nay rồi ư? Bây giờ cháu lại nói con bé không là gì của cháu, Yên Nhiên sẽ đau lòng lắm đấy, đến lúc đấy cháu sẽ không dỗ dành con bé được nữa đâu! Nếu như con bé không là gì của cháu, thì sao cháu phải đợi người ta lâu đến như vậy? Tại sao sau này cháu luôn tìm kiếm con bé?”
Ân Thiên Thiên không khỏi ngẩng đầu lên nhìn anh, cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc là tại vì sao?
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy không hề thay đổi, anh chỉ nhẹ nhàng đáp: “Thưa bà nội, cháu thật sự không biết ai là người đã nói với bà rằng cháu luôn đợi cô ta! Từ trước đến nay, cháu có từng bảo cháu đang chờ đợi cô ta không? Cái gọi là đợi ấy, chẳng qua chỉ là mọi người suy đoán linh tinh mà thôi, không phải thế sao? Bây giờ lại ráng đổ lên đầu cháu, nếu như Thiên Thiên hiểu lầm thì phải làm sao đây?”
Cảnh Liêm Uy nói dứt lời bèn cúi đầu nhìn Ân Thiên Thiên, gương mặt cô ưng ửng đỏ giống như trong dự tính của anh.
Cảnh Liêm Uy nhìn cô, rồi cũng không biết anh đang nói với cô hay là nói với những người trước mặt mình: “Cháu thừa nhận rằng cháu luôn muốn biết người đó là ai, nhưng cháu chưa từng nói cháu muốn cưới cô ta, có đúng không? Lúc còn trẻ có ai không điên cuồng đâu, đúng là lúc ấy cháu thích cô ta thật, nhưng mà đã mất liên lạc nhiều năm ròng, cháu sẽ tiếp tục yêu thích hay sao? Mọi người nghĩ rằng cháu ngây ngô thế à? Cháu lên phòng làm việc ‘nói chuyện’ với cô ta chẳng qua chỉ vì muốn biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, có vậy mà thôi!”
Có vậy mà thôi!
Có vậy mà thôi!
Hay cho một câu ‘có vậy mà thôi’!
Chỉ cần bốn chữ này, Mộc Yên Nhiên đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Là một mối tình đầu chưa từng được Cảnh Liêm Uy đặt trong tim, một mối tình chưa từng muốn tái hợp, chẳng qua chỉ là một khoảng quá khứ mà anh muốn biết đầu cua tai nheo ra sao mà thôi, chưa từng dính líu đến cuộc sống của anh bây giờ.
Thế mà tất thảy mọi người đều đã hiểu lầm!
Ân Thiên Thiên chỉ im lặng, ánh mắt cô thoáng gợn chút cảm xúc, cũng không biết mình nên tin hay là không nên tin!
Anh biết, biết rằng cô luôn biết rằng trong lòng anh có một bóng hình, thậm chí hai người từng nói với nhau về chuyện ấy, nhưng lúc đó, Cảnh Liêm Uy không hề bảo là anh không muốn tái hợp, bởi thế, Ân Thiên Thiên không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy không khỏi khẽ nghiêng người nhìn cô với nụ cười tủm tỉm, đôi tay ôm chặt lấy cô cũng không dám buông lỏng ra chút nào: “Thiên Thiên, rốt cuộc sao em lại cảm thấy anh muốn tái hợp với bạn gái cũ cũ kia chứ? Đến bạn gái cũ mà anh còn không cần, còn cần bạn gái cũ cũ ư?”
Phải đấy, đến Mộc Sa đã ở bên anh hai năm mà anh còn không buồn đoái hoài, thậm chí còn khiến cho Mộc Sa khó xử trong buổi đám cưới, sao anh lại muốn cưới một cô gái đã mất liên lạc suốt năm, sáu năm liền? Huống hồ chi, anh còn biết rằng cô ta từng muốn hãm hại con của cô nữa…
Bạn gái cũ, bạn gái cũ cũ!
Mấy con chữ này khiến cho Mộc Yên Nhiên kích động, thậm chí cơ thể cô ta run rum, Tử Dương lập tức chạy lên trước bảo vệ con gái mình, bà ta đau lòng không ngớt.
“Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc cậu có ý gì!” Tử Dương tức giận quát lớn, đôi mắt bà ta như thể sắp phun lửa đến nơi.
Bà cụ chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không chấp nhận được kết cục này, bà ngồi phịch xuống ghế sô pha, thở hổn hển.
Cảnh Liêm Uy nhìn bà cụ, câu mà Ân Thiên Thiên nói lúc đánh anh ban nãy vang vọng trong đầu anh, trong lòng Cảnh Liêm Uy hết sức bực dọc, anh nói thẳng: “Xem ra lúc ban đầu bác tỏ vẻ hống hách trước mặt tôi, là vì biết được rằng con gái mình và tôi từng yêu nhau nhỉ, thảo nào bác lại nói sẽ khiến tôi hối hận, chỉ tiếc là bác đoán sai mất rồi, tôi không hối hận một chút nào cả, chỉ có điều nếu tôi ngay từ lúc đấy, Thiên Thiên cũng sẽ không hiểu lầm tôi, còn bà nội…”
Cảnh Liêm Uy vừa nói vừa quay đầu nhìn bà cụ, lúc xác định bà cụ đã thở ổn định lại rồi mới lên tiếng: “Bà xác định bà vẫn muốn nhà họ Cảnh liên hôn với nhà họ Mộc ư?”
Vừa nghe Cảnh Liêm Uy nói thế, cả bà cụ và nhà họ Mộc đều mừng rỡ ngay, Cảnh Liêm Uy vẫn còn định liên hôn ư?
Cơ thể của Ân Thiên Thiên hơi cứng đờ, Cảnh Liêm Uy càng ôm cô vào lòng mình thật chặt.”
“Đúng vậy! Nhà họ Cảnh chúng ta đã có hôn ước với nhà họ Mộc rồi, cho dù lúc ấy cháu chỉ nói đùa, nhưng hai nhà đã có hôn ước!” Bà cụ nói chắc như đinh đóng cột, vào lúc này, trông bà cụ lại có vẻ ngạo nghễ một lần nữa: “Nhà họ Cảnh chúng ta tuyệt đối không phải là người thất tín bội nghĩa!”
Cảnh Liêm Uy không khỏi cất tiếng cười giễu, rồi lạnh nhạt đáp: “Vậy được rồi, hôm nay là ngày cuối cùng cháu làm người nhà họ Cảnh, nên muốn nhắc nhở bà đôi câu, nếu như nhà họ Cảnh muốn liên hôn với nhà họ Mộc thì tốt nhất bà hãy tìm từng người có con đấy, cháu nhớ vợ của chú hai ở thành phố R vừa mới qua đời, còn một cậu con trai vừa lên mười, Mộc Yên Nhiên cưới cậu ta là vừa khéo, dù sao sức khỏe của cô ta có vấn đề, cả đời này cũng đừng hòng sinh đẻ.”
Giọng nói của Cảnh Liêm Uy rất nhẹ nhàng, nhưng lại giống như một quả vừa quăng vào trong phòng khách.
Nghe thấy thế, sắc mặt người nhà họ Mộc đều cắt không còn chút máu nào, Mộc Yên Nhiên nhìn anh với vẻ oán hận.
“Cảnh Liêm Uy! Cậu là bác sĩ! Cậu có y đức tối thiểu không! Bệnh tình của người bệnh là chuyện cậu có thể đem ra nói một cách tùy tiện như vậy hay sao?” Mộc Long tức giận lớn tiếng chỉ trích, tức đến nỗi rất muốn đến tát vào mặt Cảnh Liêm Uy một cái.
Phản ứng của người họ Cảnh đều khác hẳn với nhà họ Mộc, tất thảy mọi người đều nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ kinh ngạc.
Ngày cuối cùng còn là người nhà họ Cảnh, nghĩa là sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.