Chương trước
Chương sau


Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 270: THAI ĐỘNG
Từng bước đi, Mộc Yên Nhiên đều cảm giác được vết thương đau đớn, cũng cảm giác được trái tim đập mạnh, nhưng cô ta lại hết sức vui vẻ, chính là loại cảm giác này.
Người chưa từng cận kề cái chết sẽ mãi mãi không hiểu được niềm vui sau khi sống lại, cũng sẽ không hiểu được, nỗi đau khó có thể chịu được trong mắt người khác lại là minh chứng cho việc cô ta vẫn còn sống. Hiện Mộc Yên Nhiên đang cảm thấy như vậy. Cô ta còn sống, cô ta sẽ cố gắng sống tiếp.
Trái tim của cô ta cũng không còn chỉ đập mạnh chút đã không chịu nổi nữa, cũng không còn chỉ có thể làm nhân vật búp bê không hề có cảm xúc nữa, cũng không tiếp tục là người chỉ có thể ngắm nhìn hạnh phúc từ xa thậm chí không dám đưa tay đến cướp đoạt nữa.
Ngước mắt, Mộc Yên Nhiên lập tức thu lại toàn bộ vui mừng nơi đáy mắt mà ánh lên vẻ đầy cảm kích và đau lòng.
Đứng trước mặt vợ chồng nhà họ Hướng, lui ra khỏi sự nâng đỡ của Tử Dương và Mộc Long, Mộc Yên Nhiên lập tức quỳ xuống trên sàn nhà lạnh lẽo trước mặt Hướng Quang Hùng và Ngụy Chiêu Dung, tuyết trên sàn nhà vừa được quét sạch nhưng lúc này cũng tỏa ra hơi lạnh thấu xương.
Khi Mộc Yên Nhiên quỳ xuống, Ngụy Chiêu Dung không kìm được ôm miệng khóc rống lên.
Mộc Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, rồi liên tục dập đầu, động tác rất chậm chạp nhưng không có ai thúc giục cô ta, cũng không có ai ngăn cản, chỉ cứ như vậy nhìn hành vi thành kính đó của cô ta.
Cộp, cộp, cộp.
Sau khi ba tiếng rất nhỏ vang lên, Mộc Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Hướng Quang Hùng và Ngụy Chiêu Dung khẽ gọi: “Ba, mẹ, Linh Linh đã trở về, dùng thân thể Yên Nhiên trở về rồi.”
Một câu này khiến Ngụy Chiêu Dung và Hướng Quang Hùng đều không kìm được rơi nước mắt, ngay cả Hướng Thực bên cạnh cũng xoay người lau nước mắt.
Ân Thiên Thiên nhìn Mộc Yên Nhiên mà thở dài một hơi, lại ngước mắt nhìn Ngụy Chiêu Dung và Hướng Quang Hùng, cứ như vậy cũng coi như bọn họ đã được trấn an một chút, Ân Thiên Thiên không kìm được khẽ siết chặt tay Cảnh Liêm Uy.
Ngụy Chiêu Dung nhìn Mộc Yên Nhiên lập tức không nhịn được xoay người dìu cô đứng lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô ta rồi cười nói: “Được, được, được, con gái ngoan của mẹ, con gái ngoan…”
Mộc Yên Nhiên nhu thuận đứng trước mặt Ngụy Chiêu Dung, dáng vẻ đó thậm chí còn ngoan ngõan hơn Hướng Linh trước kia mấy phần.
Mộc Long tiến lên chào hỏi Hướng Quang Hùng, đồng thời cũng biểu đạt lần này nhà họ Mộc rất cảm kích nhà họ Hướng, hai người lập tức như bạn bè đã nhiều năm, mà hai người mẹ thì vẫn luôn ở bên Mộc Yên Nhiên, sợ cái thân thể thật vất vả mới tốt hơn của cô ta sẽ lại sụp đổ mất…
Ân Nhạc Vy thu tất cả vào trong mắt, chỉ cảm thấy trong lòng hết sức lạnh lẽo, đặc biệt khi nhìn thấy nhà họ Hướng và nhà họ Mộc đều nâng niu Mộc Yên Nhiên, lòng bàn tay cảm nhận được lạnh lẽo từ bàn chân xông lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Yên Nhiên, cả người Ân Nhạc Vy không kìm được run rẩy.
Lúc trước cô cảm thấy bản thân cũng coi như là người khá mưu mô, nhưng bây giờ trông thấy Mộc Yên Nhiên cô mới phát hiện những hành vi mình từng làm với Ân Thiên Thiên nói không chừng chỉ ở trình độ trẻ mẫu giáo mà thôi. Một chút nước mắt, một câu gọi, Mộc Yên Nhiên đã hoàn toàn thu phục được nhà họ Hướng, thậm chí sau này địa vị tuyệt đối chỉ cao hơn chứ không thấp đi.
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Ân Nhạc Vy, Mộc Yên Nhiên cúi đầu tránh sự quan sát của người xung quanh nhìn về phía Ân Nhạc Vy, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên…
Ân Nhạc Vy bị dọa hơi lảo đảo lui mạnh về phía sau một chút, suýt chút nữa thì ngã lăn trên mặt đất. Mộc Yên Nhiên, thật là khủng khiếp.
Thời gian trôi qua bình an thêm mấy ngày nữa, có nhà họ Mộc hỗ trợ, “Hướng Vỹ” của nhà họ Hướng dường như đã có cơ hội sống lại, ít nhất hiện tại Hướng Quang Hùng đã được thả ra, nhưng trong lúc đó vẫn phải tiếp nhận điều tra.
Tùy Đề Uyển Nam Uyển.
Ra ngoài mua vài thứ trở về, Ân Thiên Thiên cảm thấy hết sức mệt mỏi, thím Lưu cố ý thả mấy giọt tinh dầu thư giãn tinh thần vào nước đang tắm cho cô rồi mới ra ngoài. Sau khi tắm xong, Ân Thiên Thiên mới đứng dậy đi ra ngoài. Cảnh Liêm Uy đang ngồi trong phòng khách nhỏ xem máy tính, không biết trên màn hình có thứ gì, thậm chí Ân Thiên Thiên cảm giác nhìn thấy trong mắt Cảnh Liêm Uy cũng đang tỏa sáng, cô bỗng cảm thấy hết sức tò mò, thậm chí xấu xa nghĩ có phải Cảnh Liêm Uy đang xem thứ gì đó không lành mạnh hay không, nên thận trọng bước từng bước đi tới.
Từ sau khi cô rời khỏi Thành phố M, vừa tới Nam Uyển này, Cảnh Liêm Uy đã lập tức thay tất cả phòng ngủ trong nhà thành thảm Ai Cập thật dày, dẫm lên mềm mại ấm áp, chính là sợ ngày nào đó cô mơ màng tỉnh dậy, ngay cả giày cũng không xỏ đã xuống giường, nào ngờ thật sự đã bị Cảnh Liêm Uy bắt gặp nhiều lần.
Rón rén tới gần Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên muốn nhìn xem anh đang xem cái gì mà say mê như vậy, nhưng đột nhiên cô cảm thấy bụng hơi đau, cảm giác như bị người ta không cẩn thận đạp một cái…
Ân Thiên Thiên mờ mịt cúi đầu nhìn bụng mình. Vừa rồi là thai động phải không?
Ân Thiên Thiên đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn bụng mình chờ đợi, nhưng mà lần này thằng nhóc bên trong lại bất động, Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày hoài nghi có phải mình vừa nhìn lầm hay không, dứt khoát không để ý tới tiếp tục tới gần Cảnh Liêm Uy, nhưng nào ngờ cô vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy quay đầu lại.
Ân Thiên Thiên mỉm cười ngượng ngùng, bước nhanh tới vươn đầu quan sát màn hình máy tính của anh: “Anh đang xem cái gì mà nhìn say mê như vậy ?”
Cảnh Liêm Uy trông thấy cô đi tới lập tức nhường cho cô một chỗ, máy tính vẫn nguyên trạng không hề động vào mặc cho Ân Thiên Thiên nhìn, còn bản thân đưa tay cầm máy sấy bên cạnh bắt đầu cẩn thận sấy tóc cho cô.
Âm thanh máy sấy vang lên ù ù bên tai nhưng Ân Thiên Thiên lại cúi đầu đỏ bừng mặt. Cảnh Liêm Uy đúng là đang xem một số nội dung ‘Không lành mạnh’, hơn nữa tất cả đều nhằm vào phụ nữ có thai, người đàn ông hư hỏng này.
Ân Thiên Thiên đỏ bừng mặt dứt khoát khẽ vươn tay che máy tính cộp một tiếng.
Thấy cô đỏ mặt, Cảnh Liêm Uy ngừng động tác sấy tóc trong tay lại, xích lại gần lỗ tai cô khẽ nói: “Hôm nay thử một chút nhé?”
Ân Thiên Thiên bực bội nắm lấy tay anh hé miệng cắn một cái, hơi dùng sức in dấu răng của mình lên, nhưng Cảnh Liêm Uy lại vui vẻ bật cười, lồ ng ngực cũng hơi chấn động khiến gương mặt Ân Thiên Thiên càng đỏ hơn.
Sau khi sấy khô tóc, Cảnh Liêm Uy đưa tay kéo Ân Thiên Thiên ngồi xuống ghế sô pha, hai người xem phim hoạt hình.
Ngoài làm quảng cáo thì xem Anime gần như là chuyện mà Ân Thiên Thiên thích nhất.
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy không hề thú vị, nhưng Ân Thiên Thiên lại hết sức say mê.
Bàn tay anh không tự chủ xoa lên cái bụng đã gồ lên của Ân Thiên Thiên, trong đầu còn đang nghĩ đứa bé này giống anh hay giống cô nhiều hơn, hoặc là giống mỗi người một nửa thì bỗng cảm giác được lòng bàn tay của mình bị đạp một cái, lực đạp khá lớn.
Ân Thiên Thiên cũng rõ ràng cảm thấy, hai người trẻ lần đầu làm ba mẹ đều choáng tại chỗ, ngơ ngác nhìn nhau, Ân Thiên Thiên hơi tách hai tay anh ra cúi nhìn bụng mình, Cảnh Liêm Uy thì dịu dàng tiếp tục đặt bàn tay lên bụng cô, hai người đều cùng yên lặn chờ đợi…
Hai người bỗng chốc giống như hai kẻ ngốc.
Ân Thiên Thiên nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Cảnh Liêm Uy cảm thấy rất buồn cười, cô không ngờ Cảnh Liêm Uy cũng có vẻ mặt ngốc nghếch, anh lại còn hơi cúi người nói đi nói lại với bụng của cô: “Bảo bối, động chút nữa đi, để ba cảm nhận một chút…”
Đang chuẩn bị mở miệng chế giễu anh, Ân Thiên Thiên lại cảm nhận được bụng mình lại có thể động thật.
“Động rồi, động rồi, động thật rồi!” Cảnh Liêm Uy sung sướng kêu to, dáng vẻ như một đứa bé, lời chế giễu của Ân Thiên Thiên vừa đến bên miệng lập tức dừng lại, đôi mắt trong trẻo nhìn anh chăm chú: “Thiên Thiên, nó động rồi, động rồi…”
Là ai nói, Cảnh Liêm Uy là một người không tình cảm lắm, là ai nói, Cảnh Liêm Uy là một người cảm xúc kín đáo, là ai nói, Cảnh Liêm Uy chưa từng coi trọng Ân Thiên Thiên?
Ngày mà Ân Thiên Thiên cảm giác được thai động, đúng lúc anh ở bên cảm nhận được đứa bé nghịch ngợm, sau đó chính anh cũng thay đổi thành một đứa bé khoa tay múa chân. Lúc này cô nhìn thấy không phải cậu ba nhà họ Cảnh, cũng không phải bác sĩ Cảnh mà người người ca tụng trong bệnh viện Nam Tự, cô nhìn thấy chỉ là ba của con cô, một người thực lòng chờ mong đứa bé này ra đời, anh sẽ không để ý đứa bé này là nam hay nữ, anh chỉ yêu đứa bé này bằng tất cả trái tim mình, giống như mẹ yêu con…
Ân Thiên Thiên không tin, một người đàn ông cưng chiều con sẽ không hề có tình cảm với mẹ nó, huống hồ họ đã ở chung thời gian dài như vậy, Ân Thiên Thiên không phải mắt mù, lòng cô càng không mù.
Từ trong phòng ngủ ra ngoài, Cảnh Liêm Uy kéo thím Lưu lại bắt đầu khoe: “Thím Lưu, bảo bối của tôi vừa động rồi, động rồi.”
Đuôi mày Thím Lưu nhíu lại buồn cười nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời hơi khó tiếp nhận đây chính là người đàn ông vẫn lạnh lùng cao ngạo đó, nhưng cũng vì anh mà vui vẻ.
Đảo mắt đã sắp đến tết rồi, đoạn thời gian này ngoài Ân Thiên Thiên hình như tất cả mọi người đều bận rộn.
Nhà họ Hướng vì vấn đề bớt xén nguyên vật liệu tòa nhà mới mà Hướng Quang Hùng không chỉ một lần bị triệu tập điều tra nguyên nhân, sau này vì đã sắp cuối năm nên bất đắc dĩ chỉ có thể tạm thời gác chuyện này lại đợi tới năm sau tiếp tục điều tra. Mà Mộc Yên Nhiên cuối cùng đã được xuất viện nhưng thường xuyên chạy đi chạy lại giữa nhà họ Hướng và nhà họ Mộc, còn thỉnh thoảng tới nhà họ Cảnh, bận đến mức chân không chạm đất, Cảnh Liêm Uy ngày nào cũng vội vàng, thậm chí nhiều khi ở chỗ Ân Thiên Thiên anh cũng ôm máy tính không biết đang làm cái gì.
Sáng sớm, vừa mở ti vi Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy tin tức về ‘Thiên Ân’.
“Xin hỏi cậu Ân, lần này ‘Thiên Ân’ cho ra đời dòng dược mỹ phẩm sạch đi ngược lại với ngành sản phẩm trang điểm chân chính, chẳng lẽ cậu không cho rằng đây là một loại mạo hiểm sao, hhông sợ sẽ bị thua thảm sao?
Ân Thiên Tuấn nhìn thẳng vào ống kính tự tin trả lời: “Gìn giữ cái đã có chưa từng là chuyện tôi muốn làm, tuổi còn trẻ thì gan lớn một chút, nếu có thua thì cũng là một sự rèn luyện.”
“Cậu Ân, ‘Thiên Ân’ phát ra tin tức bảy giờ tối nay sản phẩm mới của các cậu sẽ hoàn toàn được tung ra, đồng thời lập tức triển khai công việc quảng cáo, là có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Nhắc đến điều này Ân Thiên Tuấn lại cười dịu dàng, mở miệng nói: “Xem ai có thể đoán đúng ý nghĩa thật sự của nó.”
Ngụ ý chính là định nói, nhưng Ân Thiên Thiên lại nhếch miệng.
Ngày này mười tám năm trước, đúng bảy giờ tối, sau khi tan làm Ân Bách Phú dẫn theo đoàn người Lý Mẫn đi tới nhà họ Ân, đi theo còn có Ân Thiên Tuấn… Mà theo đó sáng tạo phản kích của “Thiên Ân” bắt đầu, Ân Thiên Thiên biết rõ, thời khắc cô quật khởi vừa vặn đã tới.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.