Chương trước
Chương sau


Kết hôn! Anh dám không?







CHƯƠNG 224: TẠM THỜI GÁC LẠI
Cảnh Nguyên Phước vừa nghe thấy lời này cũng cảm thấy không tệ, chân mày đang nhíu chặt cũng thả lỏng một chút.
“Để Liêm Bình đi xem thử, thằng bé và Ân Thiên Tuấn vốn là bạn tốt, hơn nữa lúc Thiên Thiên gả vào quan hệ với Liêm Bình cũng không tệ lắm, bây giờ đi, đoán chừng cũng chỉ có Liêm Bình và Thiên Ngọc sẽ không bị ngăn lại ngoài cửa.” Cảnh Nguyên Phước nhỏ giọng nói, thái độ rất bình tĩnh: “Thiên Ngọc, con cũng đi xem thử đi, xem tình hình của Thiên Thiên bên kia thế nào, có vấn đề gì lập tức liên hệ với mọi người.”
Cảnh Thiên Ngọc gật đầu, liếc mắt nhìn anh trai mình, hai người quyết định ngày mai ra ngoài tìm Ân Thiên Thiên.
Lúc này bà cụ mới yên tâm hơn một chút.
Cảnh Nguyên Phước nhìn bà cụ không nói gì, thật ra Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ly hôn ông là người đầu tiên không đồng ý, cái tuổi này, địa vị này của ông từng gặp rất nhiều phụ nữ, có trẻ tuổi, cũng có thướt tha, nhưng ai cũng không có sự trong suốt như trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên, ông biết Ân Thiên Thiên không phải gả vào vì thèm muốn nhà họ Cảnh, con bé thật sự thích Liêm Uy, nhưng không biết vì sao Liêm Uy nhất định phải ly hôn với con bé.
Mà đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên là cháu của ông, là người kéo dài dòng máu của anh trai ông trên thế giới này, sau ông có thể không thương? Sao có thể trơ mắt nhìn đứa nhỏ thật sự bị giết chứ? Nhưng lời nói của bà cụ lúc trước quá tuyệt tình, muốn để bà cụ xin lỗi là chuyện không thể nào, chỉ có thể xem trong lòng Ân Thiên Thiên thấy sao thôi.
Cảnh Nguyên Phước nghĩ tới nghĩ lui, vẫn có hơi lo lắng, ban đêm còn gọi Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đến dặn dò cẩn thận một phen.
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đi Nam Uyển trong sự chờ đợi của người nhà.
Ân Thiên Thiên thức dậy, vẫn bắt đầu nôn điên cuồng như trước đây.
Mấy hôm nay cô lên mạng xem thử, tuần thứ sáu đa số thai phụ sẽ có phản ứng thai nghén, chỉ là phản ứng của cô dữ dội hơn thôi, mỗi ngày đều ép mình ăn một chút đồ ăn, tuy rất khó chịu, nhưng nghĩ đến trong bụng mình tồn tại một sinh mệnh nhỏ, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Lúc chuông cửa vang lên, cơ thể Ân Thiên Thiên vô thức cứng đờ, im lặng một lát mới đi qua, lúc thấy người bên ngoài là Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm mở cửa ra.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng ở cửa cũng không đi vào ngay, Ân Thiên Thiên hơi xấu hổ nhìn bọn họ, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Anh, chị.”
Sau đó hai người mới đi vào.
Thật ra cho dù Ân Thiên Thiên có phải người nhà họ Cảnh không, một tiếng “anh”, “chị” này bọn họ đều gánh được, dù sao tuổi tác cũng bày ra đó, lý do cô chần chừ chỉ đơn giản là sợ bọn họ hiểu lầm ý của mình mà thôi.
Ân Thiên Thiên rót cho hai người một ly nước, ngoan ngoãn ngồi xuống sofa ở đối diện.
Cảnh Thiên Ngọc nhân cơ hội quan sát khắp căn nhà, căn nhà cũng rất tốt, nhưng hình như hơi nhỏ.
“Anh nghe nói lúc thai phụ mang thai sáu tuần sẽ có phản ứng thai nghén rất dữ dội, đương nhiên cũng có người phản ứng nhỏ đến gần như có thể xem nhẹ?” Nói xong, Cảnh Liêm Bình vắt chéo chân dựa trên sofa uống một ngụm nước, tư thế kia như đây là nhà của mình vậy: “Em thì sao, phản ứng của em thế nào?”
Cảnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Bình, cô thật không ngờ trước khi Cảnh Liêm Bình đến còn có chuẩn bị?
“Phản ứng của em khá dữ dội, nhưng vẫn có thể chịu đựng được.” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng trả lời, dáng vẻ sụp mi thuận mắt nhìn qua như không có chút ảnh hưởng gì về chuyện đã ly hôn cả: “Sau đó cũng đã hẹn thời gian với bệnh viện rồi, mỗi tháng đều sẽ đi khám thai.”
“Nam Tự à?” Cảnh Liêm Bình hơi nhíu chân mày, nhỏ giọng nói.
“Đúng, Nam Tự.” Ân Thiên Thiên đáp lời ánh mắt trở nên hơi mơ màng.
“Chị nghe nói bạn tốt của em cũng mang thai rồi, lớn hơn em hai ba tháng đúng không?” Cảnh Thiên Ngọc nhỏ giọng hỏi, bây giờ nhìn Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy đứa nhỏ này khiến người ta đau lòng: “Cô ấy cũng ở Nam Tự sao? Đúng lúc có thể đi cùng nhau.”
Ân Thiên Thiên nhìn hai người đối diện nhẹ gật đầu, chuyện mang thai này, thật ra Đào Ninh có thể cho cô không ít ý kiến, dẫu sao con của cô ấy cũng lớn hơn con cô hai tháng.
“Sau khi đứa nhỏ này sinh ra em định làm thế nào?” Cảnh Liêm Bình lập tức nói ra mục đích chủ yếu hôm nay, ánh mắt sáng quắc nhìn Ân Thiên Thiên, không cho cô chút cơ hội nào để lẩn tránh: “Có nghĩ tới chuyện kết hôn lại với Liêm Uy không, dù sao con của em cũng cần một người ba.
Ân Thiên Thiên mím môi, hít sâu nói: “Em sẽ đưa con… cho nhà họ Cảnh, còn em và Cảnh Liêm Uy sẽ không kết hôn lại.”
Đáp án này khiến Cảnh Liêm Uy và Cảnh Thiên Ngọc đều không nhịn được hơi ngạc nhiên.
Cảnh Liêm Bình buông ly nước trong tay, nhìn chằm chằm cô hỏi từng câu từng chữ: “Ân Thiên Thiên, em nghĩ kỹ rồi chứ? Như thế con của em sẽ không lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình bình thường, bên cạnh bé chỉ có ba chứ không có mẹ, em không sợ bé bị bắt nạt sao? Không kết hôn lại, không kết hôn lại em chính là một người phụ nữ đã ly dị, tuổi còn trẻ, em có nghĩ tới con đường của mình sau này không?”
Ân Thiên Thiên nâng mắt nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Bình, nhỏ giọng nói: “Anh, anh cảm thấy bây giờ em kết hôn lại với Cảnh Liêm Uy là lựa chọn chính xác ư? Cho dù em kết hôn lại với anh ấy, hai chúng em có thể tiếp tục sống hòa thuận với nhau sao?”
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đều không nói chuyện, kết hôn lại là sự lựa chọn chính xác nhất của tình hình bây giờ, nhưng lại có thể là một con đường sai lầm, vì ai cũng nhìn ra lần này Cảnh Liêm Uy quyết tâm ly hôn!
“Không đâu! Em và anh ấy sẽ không thế sống hòa thuận với nhau, nói không chừng lúc nào đó chúng em lại ly hôn, nếu không thể ở bên nhau cho tốt thì cần gì phải tra tấn lẫn nhau chứ? Em không thích hành hạ người khác, cũng không thích người khác hành hạ em, nếu đã thế còn không bằng dứt khoát cắt đứt.” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng nói, trong mắt không có chút dao động: “Em thật sự rất luyến tiếc đứa nhỏ, nhưng em tin… tin bà cụ Cảnh và bà Cảnh, còn có ông Cảnh sẽ đối xử tốt với bé.”
Đứa nhỏ này, chính là đứa cháu đầu tiên của Cảnh Minh Đức! Ai mà không thương chứ?
Nếu là một bé trai, chắc chắn sẽ càng được cưng chiều nhiều hơn.
Ân Thiên Thiên đưa tay xoa bụng mình, cô không hề có tư tưởng trọng nam khinh nữ gì, đối với cô, nam hay nữ đều là con mình, dù sao cô và Cảnh Liêm Uy đã ly hôn, không quan tâm có nối dõi tông đường cho nhà họ Cảnh hay không nữa.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc thật sự không ngờ Ân Thiên Thiên sẽ nói những lời này.
Vốn bọn họ còn cho rằng sẽ nhìn thấy một người phụ nữ ủ rũ chán nản hoặc dựa vào đứa nhỏ muốn kết hôn lại với Cảnh Liêm Uy, nhưng Ân Thiên Thiên lại phản ứng thế này, thật sự khiến người ta thật không ngờ.
Cảnh Liêm Bình hơi chau mày, tỉ mỉ quan sát Ân Thiên Thiên, cuối cùng vẫn không nói được một lời dẫn Cảnh Thiên Ngọc rời khỏi.
Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Trần Vũ đến đây, trong tay còn ôm một con Husky nho nhỏ, vừa nhìn đã biết mới sinh ra không bao lâu, Ân Thiên Thiên vừa nhìn thấy đã rất thích, Nhị Ham của nhà họ Cảnh cô không có cơ hội được gặp nữa, bây giờ tự mình nuôi một con cũng không tệ.
“Cảm ơn nhé, Trần Vũ.” Đây là cô nhờ Trần Vũ mua tới giúp mình, trong căn nhà lớn như vậy chỉ có cô và cục cưng thật sự quá trống trải, cho nên mới nhờ Trần Vũ mua chó.
Trần Vũ gãi đầu ngại ngùng cười cười, Ân Thiên Thiên bảo cậu ta vào ăn cơm trưa xong rồi hãy rời đi.
Kết quả Trần Vũ bận rộn trong phòng bếp, Ân Thiên Thiên ở phòng khách chơi đùa với con Husky nho nhỏ kia.
“Đậu Đậu, tới đây, mau tới đây…” Ân Thiên Thiên đặt tên cho nó là “Đậu Đậu”, rất hợp với tính cách của Husky, ngay cả Trần Vũ cũng không nhịn được nở nụ cười.
Nhìn người phụ nữ chơi đùa với chó nhỏ đến quên trời quên đất dưới ánh nắng ngày đông kia, Trần Vũ nhỏ giọng hỏi: “Chị Thiên Thiên, sao chị đột nhiên muốn nuôi chó?”
Là quá cô đơn sao?
Nhìn ánh mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người cô, nụ cười trên khóe miệng Trần Vũ cũng trở nên dịu dàng.
Chị chưa từng ở cùng bọn họ hình như cũng không tệ, ít nhất cô chưa từng sống khổ như vậy, sống lang bạt khắp nơi, không có chỗ ở cố định, cho dù nhà họ Ân có khắc nghiệt thế nào đi chăng nữa, tốt xấu gì cô vẫn có một nơi để che gió che mưa.
Ân Thiên Thiên rụt lại bàn tay đang chơi đùa với Đậu Đậu, nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt cười nói: “Tôi hả, tôi muốn nuôi một con chó lớn, để nó lưu lạc giang hồ với tôi, nếu có người bắt nạt tôi, tôi sẽ thả chó cắn người…”
Trần Vũ rũ mắt, lại nhìn thấy con Husky đang nằm bên chân Ân Thiên Thiên làm nũng chơi xấu, cười thoải mái xoay người trở về phòng bếp.
Ân Thiên Thiên nhìn Đậu Đậu, không nhịn được hơi đỏ mắt.
“Chó lớn” của cô, khi nào mới có thể trở về đây?
Trong “Nocturne”, phòng riêng của Cảnh Liêm Uy, từ lần trước sau khi bất ngờ gặp phải Ân Thiên Thiên, Cát Thành Phong lập tức nhanh chóng lấy ra một căn phòng riêng, sợ lại xảy ra chuyện như vậy nữa.
Phòng làm việc rất lớn, trang trí thì cực kỳ đơn giản, sofa và bàn trà, bàn làm việc và một người đàn ông, sau đó là ba màn hình tinh thể lỏng có các đường đỏ đỏ xanh xanh ở đối diện.
Cát Thành Phong nhanh chóng xử lý tài liệu trong tay, tình hình nghiêm trọng thì giao cho Cảnh Liêm Uy, còn Cảnh Liêm Uy thì ở phía sau bàn làm việc nhanh chóng phân tích những số liệu này, sau đó thì ra lệnh, tất cả động tác đều liền mạch lưu loát, không có chút dây dưa lề mề.
Đột nhiên, Thừa Phó Lân lặng lẽ đi vào nhìn thoáng qua Cát Thành Phong, sự ăn ý của hai người nhiều năm qua khiến Cát Thành Phong hiểu rõ, có lẽ Thừa Phó Lân có chuyện rất nghiêm trọng phải báo cáo.
Đã lâu không nhận được tài liệu Cát Thành Phong đưa tới, Cảnh Liêm Uy nhíu mày nâng mắt.
“Cậu ba.” Thừa Phó Lân nhanh chóng tiến lên, vẻ mặt không được tốt lắm: “Cậu ba, tôi đã điều tra ra chuyện anh bảo rồi.”
Cảnh Liêm Uy đóng lại tài liệu trước mặt, dựa trên ghế lẳng lặng nhìn Thừa Phó Lân, đợi lời nói tiếp theo của anh ta: “Cậu ba, chuyện này là nhà họ Mộc châm ngòi, tin tức nhận được là hai vợ chồng Mộc Long và Tử Dương muốn cô cả nhà họ Mộc gả vào nhà họ Cảnh, sợ sau này đứa nhỏ sẽ uy hiếp địa vị của cô ta, cho nên lấy lợi ích lưu thông vận chuyển cho nhà họ Ân một chút ơn huệ…”
Mắt phượng híp lại, rõ ràng Cảnh Liêm Uy hơi không vui, nhà họ Mộc?
Mộc Yên Nhiên muốn gả cho mình như thế à?
Mộc Long và Tử Dương chắc chắn không có đứa nhỏ thì cô ta có thể gả vào sao?
Có phải quá ngây thơ rồi không?
“Cậu ba, muốn ra tay với nhà họ Mộc không?” Thừa Phó Lân cẩn thận hỏi, mắt cũng không dám dời khỏi người Cảnh Liêm Uy.
Cảnh Liêm Uy im lặng hai giây, lại nói: “Không cần, chuyện này tạm thời gác lại.”
Khi nói xong câu này, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đều ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy thủ hạ lưu tình với kẻ làm hại đến người của anh, người khác không hiểu “tạm thời gác lại” là thế nào, nhưng bọn họ thì biết, đa số đến cuối cùng đều không giải quyết được gì…
Có lẽ, suy cho cùng vị trí của Ân Thiên Thiên trong lòng anh cũng không có quan trọng đến thế…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.