Một câu nói khiến Ân Thiên Thiên sửng sốt, cô còn chưa kịp hỏi một chút thì ở bên cạnh đã vang lên âm thanh quen thuộc, giây tiếp theo thân thể Ân Thiên Thiên không tự chủ được mà cứng ngắc, người càng đến gần sắc mặt của cô càng tái nhợt hơn.
“Liêm Uy, không phải là Thiên Thiên sao?” Giọng nói của Mộc Yên Nhiên rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như cô ta bị bệnh, còn ho khan hai tiếng: “Anh có muốn đến nói chuyện với cô ấy không?”
Trong mắt Đổng Khánh không hề che giấu chút nào mang theo địch ý nhìn Cảnh Liêm Uy, theo bản năng đưa tay nắm lấy cánh tay của Ân Thiên Thiên, mang theo đầy đủ ý bảo vệ, động tác che chở cho con khiến lòng Ân Thiên Thiên thấy ấm áp.
“Khục khục…” Tiếng ho khan trầm thấp truyền đến, âm thanh quen thuộc kia khiến Ân Thiên Thiên không nhịn được mà mấp máy môi.
Cảnh Liêm Uy nhìn thoáng qua bóng lưng của Ân Thiên Thiên, đôi mắt phượng rơi xuống bàn tay của Đổng Khánh trên cánh tay của Ân Thiên Thiên, hít sâu một hơi không nói gì, rất nhanh sắc mặt không thay đổi dời ánh mắt đi.
Mộc Yên Nhiên đối với bộ dáng vô tình như vậy của Cảnh Liêm Uy thì cảm thấy rất hài lòng, khóe miệng hơi giương lên nhưng lại mang theo bộ dáng đau lòng mà nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, sao cô lại ở đây? Là đến đây để dạo phố à? Có phải là trong cuộc sống thiếu thốn gì không?”
Người ta cũng đã nhắc đến tên mình rồi, Ân Thiên Thiên cũng không thể không biết điều mà im lặng, chỉ có thể quay đầu nhìn cô ta: “Cảm ơn cô Mộc đã quan tâm, tôi cũng chỉ là đến đây đi dạo mà thôi.”
Hầu kết Cảnh Liêm Uy đứng ở một bên có chút nhúch nhích, vậy mà cô ấy mảy may không hề liếc mình một cái?
“Khục khục…” Cố ý ho mạnh hai Tiếng, dù Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà đã hơi đỏ mặt, nhưng đôi mắt trắng đen rõ ràng kia quả thật không rơi vào trên người anh dù chỉ là một giây.
Trong nháy mắt đó, Cảnh Liêm Uy có loại cảm giác vừa thất bại vừa bất lực, đôi mắt phượng rủ xuống tràn đầy thất lạc.
Ngược lại là Mộc Yên Nhiên bị mấy tiếng ho khan này của Cảnh Liêm Uy hù dọa, không kịp để ý đến Ân Thiên Thiên lại xoay người qua nhẹ giọng hỏi: “Liêm Uy, anh sao vậy, có phải là rất khó chịu hay không, đều tại em. Nếu không phải anh đến đây để đi với em thì bệnh của em cũng sẽ không lây cho anh, đều là lỗi của em…”
Mỗi câu mỗi chữ đều là đang trách cứ bản thân, thậm chí nói đến nổi ngay cả hốc mắt cũng nhịn không được mà có chút ẩm ướt.
Ân Thiên Thiên nhìn thấy trong mắt, khóe miệng lại nâng lên một nụ cười trào phúng.
Nếu như có người nào không biết, đoán chừng đều sẽ cho rằng hai người bọn họ ở bên cạnh nhau thật nhiều năm rồi, cho nên quá quen thuộc lẫn nhau như vậy.
Đào Ninh vừa mới đi ra đã nhìn thấy một màn này, sắc mặt hơi sững sờ, nếu không phải là Ân Thiên Thiên gọi cô ấy đoán chừng cô ấy còn ngây ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy với Mộc Yên Nhiên vẫn chưa chịu hoàn hồn lại, ngược lại Đổng Khánh đứng ở một bên nhìn Đào Ninh cười trào phúng.
“Mua đồ xong rồi, bây giờ chúng ta đi mua chút nguyên liệu về nhà nấu cơm ăn đi.” Ân Thiên Thiên thấp giọng nói, trong lời nói tựa hồ mang theo chút vui mừng, bộ dáng kia hoàn toàn không đặt Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên vào trong mắt: “Cậu muốn ăn cái gì, tớ làm cho cậu. Còn nữa, hôm nay Đổng Khánh cũng có thể chọn món nha, tớ đều sẽ làm cho hai người…”
Nhìn Ân Thiên Thiên dường như không thèm để ý, thế nhưng Đổng Khánh và Đào Ninh dù sao cũng ở chung Ân Thiên Thiên nhiều năm như vậy rồi, sao có thể không biết được phản ứng của cô như vậy ngược lại là đang nói rõ cô rất quan tâm.
Bàn tay đang nắm cánh tay của Ân Thiên Thiên càng dùng sức, Đào Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua Cảnh Liêm Uy ở sau lưng, ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau trong một giây liền tách ra. Cảnh đó đã lọt vào trong mắt của Đổng Khánh, thiếu chút nữa anh ấy nhịn không được muốn đi lên hung hăng xé nát Đào Ninh và Cảnh Liêm Uy.
“Thiên Thiên!” Mắt nhìn thấy Ân Thiên Thiên đã sắp đi khỏi với bọn họ, Mộc Yên Nhiên lại đột nhiên gọi Ân Thiên Thiên lại: “Thiên Thiên, cô đang tức giận à, bởi vì chuyện Liêm Uy ly hôn với cô ư? Tôi không hi vọng cô hiểu lầm chúng tôi, cô cũng biết rồi đó, sức khỏe của tôi không tốt mà Liêm Uy lại là bác sĩ. Hôm qua lúc ở nhà cũ, chuyện mà bà nội muốn để tôi gả cho Liêm Uy, hi vọng cô cũng không cần phải để trong lòng, tôi sẽ không…”
“Cô Mộc!” Ân Thiên Thiên quát nhẹ một tiếng, sắc mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô ta, cái nhìn kia khiến trong lòng Mộc Yên Nhiên cảm thấy có chút hoảng: “Tôi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, tôi và cậu ba đã ly hôn, chuyện kết hôn nam nữ cũng không liên quan đến tôi, anh ta có muốn cưới ai cũng là chuyện của anh ta, không cần phải báo cáo cho tôi làm gì. Huống hồ gì chuyện của cô Mộc cô càng không phải là chuyện mà tôi có thể quản, nếu như các người có thể ở bên nhau thì tôi cũng chúc mừng cho các người, chỉ hi vọng sau này các người đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy đứng cách đó không xa một cái liền xoay người đi khỏi.
Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà ho khan, đầu óc mê man, ngay cả động tác cũng cực kỳ chậm chạp.
Mộc Yên Nhiên sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cái nhìn Lúc nãy của Ân Thiên Thiên giống như cô ta trông thấy được Ân Thiên Thiên biết kế hoạch của cô ta.
Dù sao chuyện Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ly hôn cũng là chuyện lớn nên bên cạnh của bọn họ chắc chắn có phóng viên đi theo, cô ta nói ra chuyện kia cũng chỉ là muốn chuyện bà cụ coi trọng cô ta truyền ra ngoài, cứ như vậy thì sau này chỉ cần châm củi đốt một phen, nói không chừng có thể làm cho nhà họ Cảnh bất đắc dĩ cưới cô ta. Nhưng câu nói này của Ân Thiên Thiên, nói không chừng Cảnh Liêm Uy sẽ phát hiện ra cái gì đó…
Mang theo chút lo lắng xoay người sang chỗ khác nhìn Cảnh Liêm Uy ở phía sau lưng, Mộc Yên Nhiên lại phát hiện Cảnh Liêm Uy chỉ đứng ở nơi đó ho khan, dường như không hề phát hiện chuyện ở bên này, trong lòng mới thả lỏng.
Cô ta rất rõ, vào thời điểm này cô ta không thể để cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy cô ta có tâm tư gì khác mới được…
Về phần Ân Thiên Thiên, tóm lại cũng là người phải chết, cho nên cũng không quan trọng như vậy…
Sau khi đi ra khỏi trung tâm mua sắm The Joy, lửa giận của Ân Thiên Thiên còn chưa được dập tắt, lông mày đang nhíu chặt lại, thật lâu cũng không thả lỏng.
“Thiên Thiên, hôm nay chúng ta đi ăn lẩu đi, rất lâu rồi vẫn chưa ăn lẩu.” Đổng Khánh đột nhiên mở miệng muốn kéo suy nghĩ của Ân Thiên Thiên qua vấn đề khác: “Gọi thêm anh của cậu nữa, gọi luôn anh Thiên Kiều của cậu nữa, nhiều người cũng vui hơn.”
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên vừa lôi kéo Đào Ninh cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, vừa gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn và Trình Thiên Kiều.
Đi đến dưới lầu Nam Uyển, Đổng Khánh xách theo một đống lớn đồ xuống xe, Ân Thiên Thiên lấy hai túi đồ nhỏ qua, trong tay Đào Ninh lại không có gì. Ba người cười cười nói nói đi về phía trước, nhưng không ngờ đến lại gặp phải Hướng Thực và Ân Nhạc Vy ở đây.
“Thiên Thiên.” Khẽ gọi một tiếng, trong giây phút Hướng Thực nhìn thấy bóng dáng của Ân Thiên Thiên, anh ta không hề do dự mà bỏ qua Ân Nhạc Vy Đang kéo lấy tay mình. Đào Ninh nhíu mày tiến về phía trước một bước ngăn ở giữa hai người, mang theo đề phòng nhìn anh ta, xấu hổ dừng bước chân lại, Hướng Thực tham lam nhìn cô: “Thiên Thiên, em không sao chứ?”
Chuyển mắt nhìn Hướng Thực, Ân Thiên Thiên cũng không chú ý đến đến sắc mặt của Ân Nhạc Vy ở phía sau đã đen đến dọa người: “Tôi rất tốt, xin hỏi có chuyện gì không?”
Hướng Thực bị dáng vẻ này của Ân Thiên Thiên chặn họng thật lâu cũng không nói nên lời, ngược lại Ân Nhạc Vy vừa tiến lên một bước mở miệng nói: “Chị, em nghe nói chị đã ly hôn rồi, lúc đầu em còn không tin nữa, bây giờ nhìn chị ở chỗ này em đã tin rồi. Nếu không phải nhà họ Cảnh không cần chị nữa thì sao đến mức một mình chị ở chỗ này chứ.”
Ánh mắt rơi vào kiến trúc Nam Uyển, trong mắt có một tia ghen ghét.
Nơi này là sản nghiệp của Ân Thiên Tuấn, sao cô ta có thể không biết được chứ? Nhưng đây là sản nghiệp của một mình Ân Thiên Tuấn, cho dù cô ta có về nhà nói cũng không có ai quan tâm đ ến cô ta, cô ta cũng ở Tụy Đề Uyển, nhưng lại ở Bắc Uyển, mặc dù Bắc Uyển và Nam Uyển chỉ khác nhau một chữ cái, thế nhưng lại chênh lệch vạn dặm! Hôm nay nếu như không phải đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn đến đây xem thử, cô ta còn cho rằng cô ta với Ân Thiên Thiên cũng không gặp nhau đâu!
Sắc mặt của Ân Thiên Thiên cũng không thay đổi, trong một giây quyết định ly hôn cô liền bắt đầu biết cô sẽ phải đứng trước nhiều tình huống như thế này, huống chi lời của Ân Nhạc Vy nói thật đúng là không quá phận.
Nhìn bọn họ, Ân Thiên Thiên cũng không nói thêm lời nào, chỉ là trong mắt lộ ra vẻ không thèm để ý rất rõ ràng.
Hướng Thực có chút xấu hổ nhìn bọn họ một chút, ánh mắt dừng lại nguyên liệu nấu ăn trên tay Đổng Khánh và Thiên Thiên, theo bản năng liền đưa tay muốn nhận lấy nguyên liệu nấu ăn trong tay Ân Thiên Thiên, cười nói: “Mọi người chuẩn bị nấu lẩu ư? Tôi cũng đã lâu rồi chưa ăn, không ngại nhiều hơn một người chứ?”
Ân Nhạc Vy đứng ở một bên tức giận đến nỗi muốn đen hết cả mặt, nhiều hơn một người là anh? Hướng Thực thật sự cho rằng Ân Nhạc Vy mình đã chết rồi hay sao?
Hai tay nắm chặt lại, Ân Nhạc Vy thiếu chút nữa muốn đi lên lôi Hướng Thực lại, những sự thật chính minh Hướng Thực cũng không quên cô ta, mà quay đầu lại nói với cô ta một câu: “Nhạc Vy, sức khỏe của em vẫn chưa tốt, em cũng không thích hợp để ăn lẩu, tránh cho cả ngày mẹ với em cứ ở nhà lẩm bẩm lo lắng cho chị, hôm nay anh liền giúp em nhìn kỹ một chút. Em về nhà trước đi, anh ăn xong sẽ về ngay.”
Lời nói này vừa nói ra, Ân Thiên Thiên thật sự cũng không muốn đuổi người. Hướng Thực vì bữa ăn này mà ngay cả Ân Nhạc Vy cũng đuổi đi, chẳng lẽ cô cũng phải đuổi anh ta à? Dù sao thì Ân Nhạc Vy cũng sẽ thấy khó chịu với cô, còn không bằng cô giữ Hướng Thực lại để chọc tức Ân Nhạc Vy.
“Thiên Thiên, lần trước trong bệnh viện tôi đã nhìn thấy cậu trai trẻ giúp em, hiện tại cậu ấy đã khỏe hơn chút nào chưa?” Sợ Ân Thiên Thiên sẽ từ chối mình, Hướng Thực vội vàng dời chủ đề, còn cố ý nhắc đến chủ đề mà Ân Thiên Thiên quan tâm: “Tôi nhớ được vết thương của cậu ấy có chút nghiêm trọng, cũng trôi qua một tháng rồi, không biết có tốt hơn chút nào không?”
Lời nhắc này của Hướng Thực khiến Ân Thiên Thiên mới nhớ tới còn có một người Trần Vũ, cũng không kịp nói gì với anh ta liền lấy điện thoại ra gọi cho Trần Vũ, nhẹ giọng hỏi Trần Vũ: “Là chị Thiên Thiên đây, sức khỏe của em đã khá hơn chút nào chưa? Có thời gian ra ngoài chơi không?”
Đổng Khánh với Đào Ninh cũng hơi nhíu mày nhìn Hướng Thực, Hướng Thực lại nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, anh ta không thèm để ý những ánh mắt này vào mắt mà cứ đi theo phía sau cô lên trên lầu. Ân Nhạc Vy đứng ở sau lưng muốn đi theo nhưng Ngụy Chiêu Dung lại gọi điện thoại tới, cô ta cũng không thể đi được nữa, nhưng trong lòng lại mang hận thêm với Ân Thiên Thiên.
Một đoàn người nối đuôi nhau đi tới cửa, Ân Thiên Thiên mở cửa ra, mọi người lại nối đuôi nhau mà đi vào. Đào Ninh đứng ở một bên giúp đỡ, Hướng Thực và Đổng Khánh cũng không rảnh rỗi, hai người lâu lâu lại nói chuyện phiếm vài câu, chỉ là chủ đề sẽ không dính dáng đến phụ nữ, cho dù là Ân Thiên Thiên hay Đào Ninh cũng như là Ân Nhạc Vy.
Bảy giờ tối, Trình Thiên Kiều và Ân Thiên Tuấn cũng lần lượt tới. Cởi áo khoác màu đen của mình xuống, Ân Thiên Tuấn xoa xoa tay muốn bốc đồ ăn, Ân Thiên Thiên lại cầm đũa đánh lên tay anh ấy một cái: “Anh, Mọi người còn chưa tới đông đủ mà anh đã muốn ăn vụng rồi hả, bên kia còn có trái cây, nếu anh đói bụng thì có thể ăn chút trái cây.”
Đuôi lông mày nhăn lại, Ân Thiên Tuấn rất kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên, một lúc lâu sau mới nói: “Thiên Thiên, gan em lớn rồi hả, ngay cả anh mà em cũng dám đánh, anh là anh trai của em mà.”
Liên quan đến chuyện Ân Thiên Thiên ra tay “đánh” anh, thật ra anh càng để ý chính là rốt cuộc ai lại có thể để Ân Thiên Thiên coi trọng như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]