Trong thư phòng của Trình Thiên Kiều, đôi mày của người đàn ông nhã nhặn cau chặt, tài liệu trong tay dường như bị hắn nhìn đến thủng một lỗ, đầu ngón tay của cảnh sát quốc tế dũng mãnh thiện chiến Trình Thiên Kiều giờ phút này cũng đã run nhè nhẹ.
”Cốc cốc”
Có người gõ cửa, lúc Trình Chính ở bên ngoài, Trình Thiên Kiều vô thức lấy tờ tài liệu khác che đi tờ hắn vừa xem, sau khi Trình Chính tiến vào, ông cùng lắm chỉ tùy ý nhìn qua vài cái, dặn dò đôi ba câu rồi rời đi.
Mãi đến lúc Trình Chính ra ngoài, Trình Thiên Kiều vẫn duy trì tư thế đứng bên cạnh bàn không động đậy, rõ ràng là ở trong căn phòng có nhiệt độ bình thường, thời tiết cũng chỉ mới đầu thu, nhưng hắn lại thấy lạnh, toàn thân đổ mồ hôi.
Sau khi xác định không còn ai, Trình Thiên Kiều mới rút tờ tài liệu ra xem tiếp.
Cho dù nhìn lại lần nữa, hắn vẫn nhịn không được mà khẽ run rẩy.
Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy…
Tin tức này thực có tính hủy diệt…
Mà hắn thề sống chết cũng muốn giữ nó.
Mộc Yên Nhiên của Mộc gia, cùng tin mà người của mình báo lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Quân cờ Hướng Linh này cũng thật hữu dụng, chỉ là hơi ngốc, lại còn nhát gan.
….
Mộc Yên Nhiên nghiêm túc nhìn vào tập hồ sơ nhân sự thật dày trong tay, trên mặt bàn bên cạnh cũng có không ít những hồ sơ khác. Đều là ghi chép của bệnh viện, người nào từng khám sức khỏe đều đã ghi chép lại, cô đang tìm kiếm khả năng nhỏ có thể phù hợp với chính mình trong nhóm người này.
Lúc Tử Dương trở về nhìn thấy Mộc Yên Nhiên như vậy, thở dài một hơi đi qua rút lấy quyển sách trên tay cô: ”Yên Nhiên, đừng để mình bị mệt quá.”
Mộc Yên Nhiên cười nhẹ một cái, cầm lấy tập hồ sơ tiếp tục tìm kiếm.
Trong mắt cô, Mộc Long cùng Tử Dương có cố gắng thế nào cũng không thể bằng cô, cuối cùng cũng chỉ có cô, dù sao thì cô mới là đương sự.
Có nhiều lúc, người Mộc Yên Nhiên tin tưởng lại chính bản thân mình.
Tử Dương mở miệng, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: ”Yên Nhiên, có một tin muốn nói cho con biết.”
Mộc Yên Nhiên cũng không ngẩng đầu, vẫn chăm chú tìm kiếm như cũ.
”Nguồn tim phù hợp đã tìm thấy rồi…” Động tác trên tay Mộc Yên Nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên, Tử Dương tiếp tục nói: ”Nhưng, việc này không tốt lắm.”
Mắt cô híp lại: ”Người kia vẫn khỏe mạnh ư?”
Tử Dương khó khăn gật đầu, bà cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nếu người đó là một người sắp chết thì thật tốt, nhưng đối phương không chỉ khỏe mạnh, mà còn rất hoạt bát.
Thở dài một tiếng, Mộc Yên Nhiên không nói lời nào mà chỉ cúi đầu tiếp tục công việc tìm kiếm của mình. Tử Dương muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra, chỉ đành đứng một bên nhìn con gái mình.
Lúc Mộc Long trở về nhìn thấy cảnh tượng vợ và con gái mình không nói gì với nhau.
Mộc Yên Nhiên chào ông một cái rồi trở về phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
Thở dài một hơi, Mộc Long bước đến bên cạnh Tử Dương, nhịn một lúc lâu cuối cùng Tử Dương vẫn nhào vào lòng Mộc Long khóc, hối hận nói: ”Long, tôi hận, tôi hận quá! Nếu lúc trước không phải vì chuyện kia, Yên Nhiên cũng sẽ không mắc phải căn bệnh ấy, hai mươi lăm năm qua cũng sẽ được sống như người bình thường! Long, nếu không phải vì sự ngu ngốc của chúng ta năm ấy đã hại đến Yên Nhiên, thì hiện tại con bé cũng sẽ không như thế này…”
Mộc Long không nói gì, ông chỉ vuốt đôi lông mày đã cau chặt của Tử Dương.
”Nếu, nếu lúc trước chúng ta chú ý một chút, nếu lúc ấy Mộc Sa không vì ham chơi mà lơ là, vậy thì cho dù Yên Nhiên mắc phải thì hiện giờ cũng đã tốt rồi, nhưng sao chúng ta lại không may mắn như vậy? Rốt cuộc ông trời còn muốn tra tấn nó đến lúc nào? Long, ông biết không, tôi hận lắm, hận con đàn bà kia! Hận chết nó!” Tử Dương vừa khóc vừa nói, trong lời nói mang đầy oán hận: ”Đều là bà ta hại chúng ta thành như thế này.”
Mộc Long cau mày, không nói một lời nào. Nhưng hô hấp của ông trở nên nặng nề cho thấy sự phẫn hận của ông đối với chuyện kia.
…
26 năm trước, Tử Dương gả cho Mộc Long, một năm sau thì có thai, đứa bé này chính là Mộc Yên Nhiên.
Thực ra nhà họ Mộc vốn có bệnh tim di truyền, nhưng đến đời của Mộc Long thì nhà họ Mộc đã qua 3 đời chưa từng xuất hiện lại căn bệnh này nữa. Sau này mới biết căn bệnh di truyền này chỉ khi có nguyên nhân nào đó mới xuất hiện, điều này khiến nhà họ Mộc vừa vui vẻ lại vừa đau buồn.
Thời gian ủ bệnh của căn bệnh di truyền này rất dài, có thể nhà họ Mộc đến tuổi trung niên mới phát hiện ra trái tim mình có vấn đề, hoặc cũng có thể đến lúc gần đất xa trời mới phát hiện ra, nhưng cũng có khả năng khi vừa mới sinh ra đã biết.
Vào thời điểm đó, Tử Dương bị người ta lừa, cuối cùng dẫn đến chuyện khó chấp nhận được nhất là cô chủ nhỏ, người được người nhà họ Mộc yêu quý vừa mới sinh ra-Mộc Yên Nhiên đã bị trẩn đoán mắc bệnh tim.
Lúc ấy Tử Dương định cứ như vậy im lặng bỏ qua, cuối cùng vẫn là ông cụ Mộc tỏ ý nhất định muốn tìm một trái tim thích hợp cho Mộc Yên Nhiên mới khiến cho Mộc Long và Tử Dương khẽ thở ra nhẹ nhõm. Năm ấy họ còn trẻ nào có bị xã hội mài dũa trở nên lợi hại như ông cụ Mộc lúc bấy giờ?
Từ lúc sinh ra, Mộc Yên Nhiên đã là hòn ngọc quý của nhà họ Mộc, điều này cũng có quan hệ tới việc cơ thể cô có chút thiếu sót, nhưng dần dần, Mộc Yên Nhiên cũng dựa vào năng lực của mình mà đứng vững trong nhà họ Mộc.
Năm Mộc Yên Nhiên 2 tuổi, ông cụ Mộc cuối cùng cũng tìm được một nguồn tim phù hợp để thực hiện phẫu thuật cho Mộc Yên Nhiên, nhưng Tử Dương lại đúng vào lúc ấy mà mang thai ngoài ý muốn, đứa bé kia chính là Mộc Sa. Hai chuyện này vốn chẳng có gì liên quan đến nhau, nhưng lúc đó ông cụ Mộc muốn có một người thừa kế khỏe mạnh, nên chuyện phẫu thuật đành nán lại. Đây chính là bỏ lỡ cơ hội phẫu thuật tốt nhất, đó cũng là lần đầu tiên Mộc Sa gây trở ngại cho Mộc Yên Nhiên, lúc ấy ông cụ Mộc vì nhà có chuyện vui mà đã gọi Mộc Sa là đứa trẻ ham chơi.
Năm Mộc Yên Nhiên 4 tuổi, Mộc Sa đã 2 tuổi rồi, ông cụ Mộc vẫn thất vọng vì là cháu gái, nên đến chuyện đi tìm nguồn tim thích hợp cho Mộc Yên Nhiên cũng dần dần bị buông xuống. Tử Dương và Mộc Long không thể không tự mình đi tìm kiếm khắp nơi. Mà lần đi tìm này không chỉ tìm được nguồn tim thích hợp cho Mộc Yên Nhiên, mà còn tìm được kẻ đầu sỏ dẫn đến Mộc Yên Nhiên như vậy. Trong lòng Tử Dương phẫn hận, bèn đem đứa nhỏ tìm được kia giao cho Mộc Sa, nghĩ hai đứa trẻ chơi cùng nhau cũng tiện, còn mình đi tìm người kia, nhưng lại không nghĩ tới việc 2 đứa trẻ chưa đến hai tuổi không hiểu gì, Mộc Sa lại một lần nữa không làm tròn bổn phận, đợi lúc Tử Dương trở về thì đứa trẻ kia đã bị đổi…
Bất đắc dĩ, Tử Dương chỉ còn cách ôm đứa nhỏ đến bệnh viện, Mộc Long và bà lần này làm chuyện bất hợp pháp.
Đây gọi là lấy mạng đổi mạng.
Mạng của đứa trẻ xa lạ để đổi lấy tính mạng bốn tuổi của Mộc Yên Nhiên.
Chỉ là thông tin của đứa trẻ mất tích kia lại phù hợp với Mộc Yên Nhiên, nhưng đứa trẻ lạ này lại không được, lại một lần nữa, Mộc Sa lại gây trở ngại cho nguồn tim của Mộc Yên Nhiên.
Giữa Mộc Sa và Mộc Yên Nhiên cứ như vậy kết thù từ khi sinh ra.
Đứa trẻ 4 tuổi đã có ký ức, thêm cả nguyên nhân trên cơ thể mình, suy nghĩ của Mộc Yên Nhiên trưởng thành từ rất sớm, dần dần, dù cô có thấy Mộc Long và Tử Dương bôn ba khắp nơi vì vấn đề của mình cũng không còn dao động nữa, trong mắt cô, bọn họ cũng chỉ là một trong những kẻ đồng lõa mà thôi! Sau này ra nước ngoài nhiều năm cũng chưa từng trở về…
Bố mẹ và con cái cũng dần trở nên xa cách, thậm chí thái độ của Mộc Yên Nhiên đối với Mộc Long và Tử Dương càng ngày càng tệ, cũng chẳng coi Mộc Sa là người thân của mình.
Loại biến đổi ngầm này thật đáng sợ.
…
Mộc Long và Tử Dương nhìn theo hướng Mộc Yên Nhiên rời đi, ánh mắt kiên nghị.
Lúc này, dù thế nào đi nữa, bọn họ nhất định phải để Mộc Yên Nhiên sống sót!
…
Trong phòng, Mộc Yên Nhiên dựa mình vào cửa nâng tay lên, phát hiện ra hai tay của mình hơi run rầy, đến hơi thở cũng dần dần trở nên gấp gáp, trước khi thân thể trở nên vô lực mất khống chế, Mộc Yên Nhiên vội vàng xông đến bên cạnh đầu giường, tay chân luống cuống lấy thuốc trong ngăn kéo tủ, hung hăng nhét vào trong miệng.
Đợi đến lúc cô ta bình tĩnh trở lại, trước mặt đã thành một mớ hỗn độn.
Mỗi lần cô ta phát bệnh tìm thuốc đều sẽ như vậy, hoàn toàn không có cách nào không chế được.
Mộc Yên Nhiên nheo mắt, bỗng nhiên bật cười.
Cơ hội của cô rốt cuộc có đến không?
Lần này không còn Mộc Sa cản trở, cô muốn xem xem rốt cuộc còn ai ngáng đường cô nữa!
….
Bệnh viện Nam Tự.
Cảnh Liêm Uy theo sau Điền Vinh đi về phía phòng bệnh.
Sau khi Mộc Sa xảy ra tai nạn liền được đưa tới phòng bệnh này, đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy đến thăm cô.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, ngoại trừ Mộc Sa nằm trên giường bệnh thì không còn ai khác, Điền Vinh chỉ đứng ngoài cửa mà không đi vào, ở thành phố T, dường như tất cả mọi người đều biết Mộc Sa là bạn gái cũ của Cảnh Liêm Uy.
Đóng cửa lại, Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn Mộc Sa nằm đó mà không nói lời nào, động tác thuần thục kiểm tra miệng vết thương của cô, vết thương khá nghiêm trọng, dưới sự quan sát kĩ càng của anh khiến cô thỉnh thoảng tỉnh lại, nhưng cũng không nói lời nào.
Cảnh Liêm Uy viết vài chữ lên hồ sơ bệnh án sau đó xoay người chuẩn bị rời đi, động tác sạch sẽ lưu loát.
”Cảnh Liêm Uy…” Giọng nói khàn khàn truyền đến, lần đầu tiên Mộc Sa mở miệng nói chuyện sau khi xảy ra tai nạn, cô chỉ nói một câu: ”Cảnh Liêm Uy, anh có muốn biết người kia là ai không?”
Ngay tức khắc bầu không khí trong phòng trở nên ngưng trọng.
Bỗng nhiên Mộc Sa giống như nổi điên, giãy dụa muốn ngồi dậy, đôi mắt mở thật to nhìn Cảnh Liêm Uy, vội vàng nói: ”Cảnh Liêm Uy, anh chữa khỏi chân cho tôi, tôi nói cho anh biết người phụ nữ kia là ai, được không?”
Đôi mắt Cảnh Liêm Uy híp lại, anh nhìn Mộc Sa trước mặt, sắc mặt vàng nhợt như nến, đầu tóc rối tung, cô vốn đã gầy, giờ lại càng lộ rõ xương hơn. Mộc Sa vừa mới đi tham quan một vòng địa ngục về lại nói với anh những lời này, rõ ràng muốn làm một cuộc giao dịch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]