Ân Thiên Thiên ngồi đó cẩn thận quay sang nhìn ba người đàn ông.
Chẳng lẽ có mỗi mình cô cảm thấy bầu không khí trong phòng hơi ngột ngạt?
Liếc xung quanh, cô thấy Ân Thiên Tuấn đang uống trà một mình, cứ như thể đó là thứ trà thượng hạng vậy, còn Trình Thế Khanh lại quay sang cười lịch sự với Cảnh Liêm Uy. Cảnh Liêm Uy thì lại càng không để tâm đến hiệu quả mình mang đến khi xuất hiện trong căn phòng này, anh cứ thế gắp thức ăn cho Ân Thiên Thiên, người không biết khi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh lại tưởng rằng tình cảm của bọn họ tốt lắm!
Ân Thiên Thiên gượng cười, cúi gằm mặt ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến ba người đàn ông đang ngồi trước bàn ăn.
Cảnh Liêm Uy thấy vẻ ngoan ngoãn của Ân Thiên Thiên liền không kìm được nhướng mày, sau đó nói với Trình Thế Khanh, “Phải nói là dạo này danh tiếng của cảnh sát Trình vang xa nhỉ? Có lẽ bây giờ trên trường quốc tế có rất ít người không biết đến anh.”
Trình Thế Khanh trông có vẻ hiền hòa vô hại, lúc cười lên lại khiến cho người khác có ảo giác vô cùng ấm áp, thậm chí trong lúc vô tri vô giác còn hạ thấp cảnh giác. Lúc trước Ân Thiên Thiên còn nói rằng, nếu như anh ấy mà làm bác sĩ chắc chắn sẽ trở thành bác sĩ có nhiều người yêu thích nhất trong bệnh viện, thế nhưng sau này anh ấy bỏ lỡ mất nghề bác sĩ, cuối cùng trở thành cảnh sát hình sự.
Ân Thiên Thiên nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-dam-khong/1931482/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.