Trước giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc cô làm gì có lỗi với hai mẹ con này! Bọn họ không giày vò cô thì không chịu nổi à? Thậm chí còn không tiếc lôi Cảnh Liêm Uy vào chuyện rắc rối này, thế thì đừng trách Ân Thiên Thiên cô ác độc tàn nhẫn!
Thoáng chốc Ân Thiên Thiên như biến thành một người hoàn toàn khác, đôi mắt trong veo kia bỗng rưng rưng nước mắt, dường như chỉ cần bọn họ nói thêm một câu nữa thôi Ân Thiên Thiên sẽ lập tức òa khóc. Lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một Ân Thiên Thiên như vậy, ai nấy đều sững sỡ không biết nên làm gì.
Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt, giọng nói khe khẽ đầy uất ức: “Cô à, cháu không quen cô, cháu cũng không biết cô nghe ở đâu mà nói lung tung như thế, nếu biết ai tung tin đồn nhảm này xin cô nói với cháu đi, cháu chỉ là một đứa con gái yếu đuối nào có làm hại ai bao giờ, sao lại bôi xấu cháu như thế....”
Dứt lời, nước mắt Ân Thiên Thiên lăn dài trên khuôn mặt, trông cô như vậy khiến ai nấy đều thương xót.
Khuôn mặt của Ân Thiên Thiên cũng không giống Ân Nhạc Vy lắm. Ân Nhạc Vy giống mẹ cô ta ở vẻ đẹp yếu đuối như cành liễu, Ân Thiên Thiên lại kế thừa mọi ưu điểm của mẹ cô, trang điểm thì quyến rũ hút hồn, mặt mộc lại ngây thơ trong sáng, khuôn mặt cô quả thật khiến mọi cô gái đều phải ghen tỵ!
Vẻ mặt tủi thân vì bị tổn thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-dam-khong/1931374/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.