“Anhcho em biết một tin nội bố nhé!”. Anh Trần ghé tai tôi nói nhỏ.
“Gì thếạ?”. Tôi nhìn anh ấy.
“Embiết chuyện chúng ta sắp ra sách ảnh chứ?”
“Tấtnhiên, anh không thấy bà chị mãi không gả đi được của phòng mình sung sướng thếnào à?”. Tôi rụt cổ lại. Hôm nay lạnh quá, quả là chớp mắt mùa đông đã tới.
“Cómuốn biết ai được đi theo biên tập không?”. Anh Trần nhìn tôi một cách bí ẩn.“Thực ra anh không nói thì sớm muộn gì em cũng biết.”
“Anhhay thật đấy, sớm muộn gì cũng biết? Chẳng lẽ tòa soạn phải mở cuộc họp công bốạ? Muốn nói thì nói nhanh đi, không nói thì thôi!”
“Em.”
“Hả?”.Tôi nghe không rõ.
“Anhbảo là tòa soạn sẽ cử em đi theo làm biên tập.”
“Trờisắp sập xuống rồi sao?”. Tôi vội vàng thò đầu ra ngoài cửa, hít không khí.
“Nàynày, em sao thế?”. Anh Trần kéo tôi vào.
“Tạisao lại bắt em đi chứ? Em có đăng ký đâu!”. Lần này, rõ ràng ban biên tập bảolựa chọn công bằng để mọi người tự nguyện đăng ký mà.
“Khôngđược nói thế! Tổng biên tập coi trọng em nên dù em không đăng ký thì vẫn đượcđi”. Anh Trần vừa nói vừa nhìn tôi đầy hàm ý. Thấy khó chịu, tôi liền ngẩng đầulên, đúng lúc ấy, Hoa Thiên đi qua cửa. “Này, đợi em tí!”. Tôi tiện tay với mấytờ tài liệu ở trên bàn rồi xông ra ngoài.
“Cóchuyện gì à?”. Hoa Thiên đưa đôi mắt ngây thơ, vô tội ra nhìn tôi.
“Cóphải anh đã biết chuyện ai sẽ đi theo anh để biên tập rồi đúng không?”. Tôi vàođề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ket-hon-anh-co-dam-khong/3102932/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.