Chương trước
Chương sau
Dưới tầng hầm này quả nhiên còn một căn mật thất nữa!
Phương Tình Nhi dẫn tôi đến bức tường phía tây căn phòng, xoay mấy lần chiếc đèn trên tường, chỉ nghe thấy mấy tiếng cạch cạch, bức tường liền mở ra rồi.
Cô ta nói với tôi, đèn dưới mật thất này đều rất đặc biệt, còn hỏi tôi có nhớ lời yêu lão bà niệm lúc bà ta ở dưới mật thất không?
Tôi cũng không thể nhớ ra được, nhưng cũng mang máng những lời huyền bí gì đó như thất tinh tỏa hồn. Phương Tình Nhi nói, cái "thất tinh" mà bà ta nhắc tới đó, đối ứng với bảy ngọn đèn trong mật thất này, bảy ngọn đèn đó sẽ thành một trận đồ dùng để trói linh hồn lại, những chiếc đèn này chính là những mắt xích quan trọng, để yêu lão bà kia có thể trấn áp được đám nữ thi, nếu không vì nghĩ đến tình hình ngoài kia vô cùng nguy hiểm, thì cô ta cũng sẽ bảo tôi làm tắt những chiếc đèn này, giải được ma thuật của yêu lão bà, trả lại sự tự do cho những cô gái đáng thương này.
Khi vào trong mật thất – trong mật thất này, lại có một cỗ quan tài!
Cỗ quan tài này trông cũng không hề đơn giản.
Nhìn từ bên ngoài mà nói, thì trông nó đẹp và sang quý hơn những cỗ quan tài ngoài kia, trên quan tài có khắc rất nhiều đường hoa văn đẹp đẽ, hơn nữa còn rất lớn, nếu như những cỗ quan tài bên ngoài chỉ có thể đủ một người nằm, thì cỗ quan tài này có thể nằm được hai người!
Tôi hỏi: "Đây là quan tài của ai vậy?"
Phương Tình Nhi nói: "Là của lão gia gia."
Là của bố Từ Dương?
Lúc này tôi mới nhớ ra, bố của Từ Dương cũng là cương thi, cương thi thì nhất định cũng phải có một cỗ quan tài!
"Suỵt!" Phương Tình Nhi nói khe khẽ với tôi: "Lão gia gia là cương thi, lợi hại hơn rất nhiều so với các chị em ngoài kia! Bên ngoài kia lão yêu bà cũng chỉ luyện họ thành những hung thi, chứ chưa phải cương thi, xác của họ có thể dễ dàng bị hủy hoại, còn lão cương thi này thì không, nếu như không có một pháp bảo nào đó đối phó, thì chẳng thể làm lão ta bị xây xát gì được!"
Tôi thật không biết nên khóc hay nên cười đây: "vậy cô còn dẫn tôi qua đây làm gì?"
Con bé này cũng thật là, cứ nơi nào nguy hiểm nhất là nó nhét tôi vào hay sao!
Phương Tình Nhi nói: "Thế thì cô lại không biết rồi, lão yêu bà đó luôn miệng nói coi chị em chúng tôi như người trong gia đình, thực ra trong lòng bà ta cũng chỉ có chồng và con trai bà ta thôi. Mà giờ đây ngoại trừ Từ Dương ra, thì lão già này chính là người bà ta yêu quý nhất!"
Tôi hỏi: "thế ý của cô là, khi cần thiết, tôi có thể dùng lão cương thi để đối phó với bà ta?"
"Đúng thế."
"Vậy tôi phải làm gì để chế ngự lại lão cương thi này chứ?"
Phương Tình Nhi "Í" một tiếng: "Cô không có cách nào sao?"
"Không có!" Tôi nghiến răng lại nói: "Tôi làm gì biết pháp thuật nào đâu!"
Phương Tình Nhi bỗng ngơ ngẩn: "Tôi lại tưởng cô biết chứ."
Tôi cũng hơi bất ngờ nên hỏi lại: "Cô làm sao lại nghĩ rằng tôi biết hay vậy?"
Phương Tình Nhi nói: "Tôi tưởng rằng là người của Âm Quân, ít nhiều cũng phải biết một chút, hơn nữa, trước đó, bên người cô còn có một cái roi vô cùng lợi hại!"
"Cái roi đó không phải của tôi, là Âm Quân của cô đã đưa nó cho tôi đấy, dùng để hù dọa bọn quỷ tép riu còn được, nhưng động cái vào đúng đối thủ, thì chẳng phải một phẩy tay là đã bị mất trong tay bà ta?" Tôi chẳng biết nên khóc hay cười.
Phương Tình Nhi cũng ngây ra một lúc, mới miễn cưỡng chấp nhận việc không biết chút tà thuật nào của tôi, cô ta an ủi tôi, nhưng lại giống như an ủi bản thân vậy: "Không sao đâu, hôm trước, Âm Quân đã xé lão cương thi thành tám phần, tuy lão yêu bà kia đã khâu những phần đó lại, nhưng rốt cuộc thì cũng đã tổn hại đến nguyên khí, chỉ cần cô trốn kĩ, ông ta cũng không thể làm gì được."
Tôi không muốn tiếp tục đôi co, chỉ đành lái câu chuyện đi: "Lão cương thi này cũng là do yêu lão bà luyện thành hay sao?"
Phương Tình Nhi Gật đầu: "Đúng rồi, bà ta với chồng vô cùng yêu thương nhau, sau khi có Từ Dương, thì chồng bà ta không may qua đời, bà ta thương xót vô cùng, cũng không muốn để con sinh ra đã mất cha, cho nên đã sử dụng tà thuật, dùng tuổi thọ của bản thân để làm tế lễ, luyện chồng bà ta thành cương thi. Sau đó, bà ta càng ngày càng tham lam, bà ta muốn luyện tất cả những cái xác này thành cương thi để phục vụ cho gia nghiệp của bà ta, chỉ tiếc, là những cái thây sau này luyện đều không thành công!"
Ngừng một lúc, Phương Tình Nhi lại châm biếm: "Mà tôi lại là một cái xác không thể luyện thành công nổi kia, chẳng thể luyện tôi thành hung thi được, nhưng cũng không thể ngờ, bởi vì tôi không luyện thành công, nên cuối cùng lại trở thành người duy nhất có thể nghe lệnh của Âm Quân, trở thành một người có thể thoát khỏi được sự chế ngự của yêu lão bà!"
Hóa ra là như thế.
Tôi nghe thế thì cũng thấy đau cả đầu, trong lòng lúc này cũng không quan tâm lắm đến ân oán giữa Phương Tình Nhi và Từ gia nữa, mà điều làm tôi thấy quan trọng hơn bây giờ là phải ứng phó với tình cảnh này thế nào.
Cạch!
Ngay lúc này, phía trong quan tài phát ra một âm thanh!
Là có người đang đẩy nắp quan tài ra!
Tôi khẽ hít một hơi thật sâu vào!
Phương Tình Nhi kéo lại chiếc chăn trên người tôi, cố gắng hết sức trùm hết cả đầu của tôi lại, mau chóng nói với tôi: "Mau mau trốn đi!"
Lời vừa dứt, người bên cạnh đã vụt đi đâu mất, Phương Tình Nhi đã không còn ở bên cạnh.
Tôi len lén mở hé một góc chăn, chỉ thấy bộ xương trắng Phương Tình Nhi đã không biết từ lúc nào nép sát vào phía góc tường!
Cô ta đứng yên một góc, nhìn cả hình hài, hệt như mô hình bộ xương người trong phòng thí nghiệm sinh học thời trung học của tôi.
Ranh con này chạy gì mà nhanh thế.
Tôi cũng không dám cứ đứng như vậy, nên mau chóng trốn vào một góc tường, học theo cô ta cũng đứng yên trong một góc.
Nhưng tôi cố tìm một góc khác, để giả như có động tĩnh gì thì còn thoát được một đứa.
Cạch, cạch!
Nắp quan tài, từng chút từng chút một mở ra.
Lão Cương Thi đứng thẳng dậy.
Nghe Phương Tình Nhi nói lão còn lợi hại hơn gấp mấy lần các nữ thi, mà tôi thì đương nhiên cũng nếm mùi lợi hại của lão trước đây, nên tôi vô cùng lo sợ, lấy ngay chiếc chăn cố bịt lại cái mũi, tránh để hơi thở của mình thoát ra ngoài.
Theo như Phương Tình Nhi nói, thì lão cương thi dường như không phát hiện ra tôi và cô ta.
Ông ta bước từ quan tài ra, rồi đi về hướng bên ngoài, cũng không biết là định làm gì.
Đợi chút...
Tôi hình như nhìn thấy cái gì đó sai sai.
Từ phía lão cương thi đi tới bị che khuất tầm nhìn, tôi chỉ có nhìn thoáng qua mà không nhìn rõ lắm, cho nên tôi cũng không biết có phải mình nhìn nhầm hay không.
Nhưng cái thoáng qua đó, tôi cảm thấy vô cùng quan trọng!
Tôi nhất định phải xác nhận lại một lần nữa!
Lão cương thi sắp đi ra phía ngoài, động tác cũng cũng không có ý muốn dừng lại, ông ta rất nhanh nhẹn đã đi gần đến cửa hầm, nếu còn do dự, ông ta sẽ ra ngoài mất!
Lúc này tôi cũng không để ý quá nhiều nữa, thở ra một hơi, lại hít vào một hơi.
Cái thở này của tôi, đã thu hút sự chú ý của lão cương thi.
Ông ta dừng bước, nhìn về phía tôi.
Lần này tôi đã bịt mũi miệng lại.
Ông ta tuy nhìn về phía tôi, nhưng chỉ ngó nghiêng nghe ngóng một cách mơ hồ, dường như không nhìn thấy tôi đang trốn ở vị trí nào vậy.
Điều này giống như hồi bé xem phim cương thi vậy, cứ bịt mũi bịt miệng nhịn thở thì cương thi không thể xác định được dương khí của mình, vậy ông ta sẽ không "nhìn thấy" tôi!
Nếu cứ như theo bộ phim đó đã miêu tả, thì tôi cũng cứ to gan thử xem sao...
Tôi bịt kín mũi của mình, cẩn thận tiến về phía lão cương thi.
Tuy nhiên dường như có biết đến cái nguyên lý "nhìn không thấy" này, nhưng nhìn về phía lão cương thi đi cũng không phải là dễ dàng gì, tôi cùng lắm là một người bình thường, cũng sợ mất mật, cũng thấy hoảng loạn, mỗi lần tiến sát đến người lão một chút, trái tim trong lồng ngực tôi không ngừng đập mạnh hơn một chút!
Lại gần lão rồi.
Tôi nhìn thấy rõ ràng hơn.
Ông ta,
Không có bàn tay phải!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.